Châu Tinh Trì - Đại Quan Bao Long Tinh
Written By Unknown on Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012 | 02:51
Hoàng Tử Bánh Trứng [720p] Châu Tinh Trì
Gửi người em yêu
![]() |
Hôm qua a hỏi tại sao e buồn? Em buồn vì e không bằng người ta.. |
Anh à....
Sao a không chịu tin em.. sao anh không hiểu em đang làm gì và như thế nào.?. Lòng em đau thắt dường như đến chết.... Em không biết sao con tim e đau đến như thế và dường như trong em có sự ''bỏ cuộc''
a hỏi e có yêu anh không? yêu nhiều không?
Em rất yêu a đó.. yêu anh nhiều lắm.. yêu a như tình yêu của biển.. rộng lớn như biển nhưng a lại bảo rằng nó rất nhỏ...'' chỉ thế thôi à''
e ngạc nhiên với câu trả lời của anh. thế là e lại lặng thin nhìn ngắm biển kia... và hỏi...'' biển chả lẽ nhỏ đến thế?''
Những phút giây ta bên nhau chả lẽ không đủ để tin.. tại sao a yêu em nhưng lại k tin em.. tin em sao lại bảo ''anh không thể phụ nhận con mắt a thấy''.... nếu đã tin sao lại bảo thế? a tin em bằng lòng tin hay là gì? hay chỉ là 1 lời nói để rồi như gió vô tình thổi qua?..........
Em nghẹn ngào khi nghe a nói điều ấy... nước mắt đã rơi vì e bất lực.. bất lực vì chẳng thế khẳng điịnh mình đúng.. bất lực vì mình là ngừoi vô dụng...
Hôm qua a hỏi tại sao e buồn???? em buồn vì e không bằng người ta..và e đã nghĩ đến chia tay anh... nhưng không thể.....con tim e không dám nói...em biết anh sẽ buồn vì e không nói..em đã chọn cách im lặng... cái im lặng ấy càng làm khôgn khí thêm buồn..e đã sai ,,sai hoàn toàn về hành động ấy....cái sai với sự bất lực nhưng .........
Anh à... hãy tin e .. e chỉ cần lòng tin của a thôi.. e sẽ chờ câu trả lời từ anh..e sẽ chấp nhận... câu trả lời ấy dù ct hay tiếp tục....
nhưng e yêu anh..e k yêu ai khác khi yêu anh... sự nghi ngờ ấy k đúng đâu..e đã giải thích với anh rồi.. a quang chỉ là thành viên trong diễn đàn và e chỉ giỡn đùa như 2 anh em với nhau thôi...dù biết khó lòng để làm a tin điều này...e cũng không biết làm thế nào để a tin em ,em chỉ biết cầu nguyện và tin vào cái ty ấy thôi....
E sẽ không nói nhiều nữa.... em nói những điều này không phải e đang làm a thay đổi ý điịnh k phải như 1 con ngừoi đang cố tình bíu vám anh..e chỉ nói ra nỗi lòng e thôi...a hãy suy nghĩ thật kỉ đi..
Em: xc
Em chưa từng hối tiếc khi yêu anh và cũng không sai lầm khi để anh ra đi
Written By Unknown on Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012 | 23:26
![]() |
Em chưa từng hối tiếc khi yêu anh và cũng không sai lầm khi để anh ra đi (Ảnh minh họa) |
Một năm cho tình yêu đầu rất vụn dại, tình yêu đó như pha lê mà em đã cố gắng giữ gìn và trân trọng. Anh là người đầu tiên cho em những rung động nhẹ nhàng ấy, đáng lẽ tình yêu mình đẹp lắm nhưng cuối cùng sự chen ngang của người thứ ba đã làm tất cả thay đổi. Em cứ nghĩ mình đã có anh rồi, có anh trong vòng tay mà chẳng ai có thể lấy đi được...........đó là ý nghĩ sai lầm nhất cuộc đời em. Anh là của chung, anh là anh là một con người độc lập và anh có quyền lựa chọn giữa tình yêu cháy bỏng và tình yêu thầm lặng. Em yêu anh nhưng không đủ mang cho anh những say nồng, đắm say đó. Khoảnh khắc em thấy anh bên người cô ấy em biết rằng mình đã thua cuộc trong cuộc tình ganh đua này. Em biết thế giới của anh đã thay đổi, anh cười nhiều hơn bên cô ấy, anh nói nhiều hơn, biết bộc lộ cảm xúc của mình nhiều hơn. Dần dần cô ấy đã chiếm một phần rất lớn trong anh, còn em đã phai mờ trong trái tim anh hay đúng hơn em từ lâu chỉ là cái bóng thay thế mà thôi. Em không trách anh đã bỏ rơi em, em cũng không trách người thứ ba ấy, em cám ơn cô ấy vì cô ấy đã làm anh vui. Hạnh phúc của em là nụ cười của anh, nên em chịu đau một mình vậy. Cảm giác hi sinh cho người mình yêu cũng thật tuyệt vời mà anh.
Lần cuối mình gặp nhau là trong quán kem cũ, em và anh dù gần nhau nhưng em biết nó xa rồi. Anh nhìn em khó xử, nhưng em vẫn cười mang cho anh một tách cafe, hương thơm dịu dàng tỏa trong không gian chiều vắng lặng, em lặng lẽ nhìn anh từ góc của quán. Chiếc đồng hồ chầm chậm trôi qua, với em nó thật nhanh vì sau vài giây nữa thôi em sẽ chẳng còn nhìn thấy anh nữa. Có gì đó mằn mặn rơi trên môi em, là nước mắt khóc cho anh cũng là nước mắt khóc đưa tiễn cuộc tình cuối vào trong vĩ vãng. Anh vẫn ngồi đó, cho đến lúc gần đóng cửa, anh xoay lại như tìm một cái gì đó, em mất hút trong bóng tối. Em sợ, sợ mình sẽ không khống chế được cảm xúc mà chạy đến ôm anh nói với anh rằng em ích kỷ lắm, đừng rời xa em. Em sợ mình sẽ biến thành người thứ ba, biến thành kẻ làm nụ cười anh tắt hẳn. Anh xoay đi, đồng hồ chỉ 6h, giờ định mệnh bắt con tim em phải rời xa anh. Và rồi biết bao giờ số phận cho em gặp lại anh nữa....
Rồi thời gian trôi qua, anh rời xa em 3 năm, ba năm đủ để tình yêu đó ngủ yên trong lòng em. Đã là quá khứ hằng ngày em thức dậy điều cố nhủ với bản thân phải sống cho thật tốt. Và cứ như vậy em sống tròn ba năm không có anh kề bên, em dần lãng quên điều ấy. Nhưng có lẽ bình yên trong em đã bắt đầu nỗi lao xao khi anh ấy xuất hiện.
Chiều hôm ấy như bao buổi chiều khác, em dẫn Rell, con chó cưng của em chạy vòng quanh cái con đường ra chợ, công viên để vận động. Con chó xù lông, nhỏ nhắn rất đáng yêu, nó ngoe ngoẩy cái đuôi chạy theo em vòng quanh khắp nơi. Nó chạy rất nhanh, em cứ kêu mong cho nó dừng lại, nhưng nó dường như rất sung sức, chạy hoài không mệt mõi. Bóng nó khuất dần, khuất dần rồi biến mất, em rất sợ vì nó là con thú mà bà em để lại cho em lúc mất. Em chạy tìm nó khắp nơi, chạy đến rã đôi bàn chân nhưng em cũng chẳng thấy gì. Tức tưởi, em ngồi khóc ngon lành bên cái hiên tạp hóa gần đó mặc những người đi qua chỉ chỏ.
Em đang khóc, bỗng có thứ gì mềm mềm trên chân em ngọ ngoậy, bừng dậy em vui mừng khi nhận ra con Rell đang ủi ủi mặt vào chân em. Em ôm nó nang niu như một báo vật, mắng yêu nó vài câu. mãi mê với con cún mà em không biết có người bên cạnh, anh ta ngồi xuống cạnh em rất lâu. Khi em nhìn lên thì hơi giật mình vì một gương mặt xa lạ nhưng thân thiện của chàng trai. Anh ta cười, nụ cười rất dễ thương với chiếc răng khểnh. Thì ra con Rell đi lạc, nó cứ la anh tta thấy nên giúp con cún đi tìm em. Con cún thật thông minh, nó nhìn thấy em là chạy ngay đến, anh chàng tấm tắt vừa kể vừa khoa chân múa tay. Anh nói chuyện rất có duyên và hài, em cười rất nhiều, lần đầu tiên trong những ngày xa anh em tìm lại được nụ cười cho mình. Anh ta xin số điện thoại muốn làm quen em, lúc đầu em có hay ngần ngại nhưng khi nhìn nụ cười và anh mắt như xuyên thấu của anh ấy em quyết định mở lòng mình một chút.
Thế là cả hay liên lạc thường xuyên với nhau qua điện thoại, qua yahoo, dần dần anh ta như chiếm một vị trí rõ rệt trong tim em. Em kể cho anh ấy nghe về anh, về mối tình không trọn vẹn của em. Anh ấy im lặng cho em kể, xong thì pha trò khi không khí dường như tĩnh mịch, mỗi lần như vậy em điều phải cười. Ngày lễ, tết em và anh ấy cùng đi chơi, trời lạnh ủ nhau trong chiếc áo bông như con gấu nhưng hai người vẫn dường như chưa bỏ qua buổi hẹn nào cả. Chính nụ cười của anh ấy đã làm trái tim em ấm áp, cả hai chưa nói với nhau lời nào nhưng có lẽ ai cũng hiểu vị trí trong lòng nhau. Tình yêu lại đến với em nhẹ nhàng như thế đó, nhưng nó rất nồng nàng chứ không cháy bổng. Em không thích kiểu tình yêu cháy bỏng mà mau tàn phai đó. Em yêu anh ấy, nhưng vẫn cho anh ấy tự do, anh ấy đối với em cũng vậy. Đối với hai người đó là tình yêu thật sự, tình yêu biết thông cảm, cảm nhận và chia sẽ.
Tuy em vẫn còn nhớ anh, nhưng vị trí anh đã không còn nữa, nó chỉ còn là một dư âm tốt đẹp thôi. Một ngày mùa thu anh ấy tỏ tình với em, chiếc lá vàng rơi ngang trên tóc em, chiếc lá như một lời đính ước ngàn năm không phai. Tình yêu của em như chiếc lá thu đó đấy anh, nhẹ nhàng nhưng chung thủy và trường tồn mãi mãi không bao giờ đổi thay.
Em đã có tình yêu của mình rồi, không còn sợ những đêm vắng thiếu bóng hình anh nữa. Anh cũng hãy vui lên bên tình yêu của mình đi nhé. Em muốn nói với anh là em chưa từng hối tiếc khi yêu anh và cũng không sai lầm khi để anh ra đi.
Lần cuối mình gặp nhau là trong quán kem cũ, em và anh dù gần nhau nhưng em biết nó xa rồi. Anh nhìn em khó xử, nhưng em vẫn cười mang cho anh một tách cafe, hương thơm dịu dàng tỏa trong không gian chiều vắng lặng, em lặng lẽ nhìn anh từ góc của quán. Chiếc đồng hồ chầm chậm trôi qua, với em nó thật nhanh vì sau vài giây nữa thôi em sẽ chẳng còn nhìn thấy anh nữa. Có gì đó mằn mặn rơi trên môi em, là nước mắt khóc cho anh cũng là nước mắt khóc đưa tiễn cuộc tình cuối vào trong vĩ vãng. Anh vẫn ngồi đó, cho đến lúc gần đóng cửa, anh xoay lại như tìm một cái gì đó, em mất hút trong bóng tối. Em sợ, sợ mình sẽ không khống chế được cảm xúc mà chạy đến ôm anh nói với anh rằng em ích kỷ lắm, đừng rời xa em. Em sợ mình sẽ biến thành người thứ ba, biến thành kẻ làm nụ cười anh tắt hẳn. Anh xoay đi, đồng hồ chỉ 6h, giờ định mệnh bắt con tim em phải rời xa anh. Và rồi biết bao giờ số phận cho em gặp lại anh nữa....
Rồi thời gian trôi qua, anh rời xa em 3 năm, ba năm đủ để tình yêu đó ngủ yên trong lòng em. Đã là quá khứ hằng ngày em thức dậy điều cố nhủ với bản thân phải sống cho thật tốt. Và cứ như vậy em sống tròn ba năm không có anh kề bên, em dần lãng quên điều ấy. Nhưng có lẽ bình yên trong em đã bắt đầu nỗi lao xao khi anh ấy xuất hiện.
Chiều hôm ấy như bao buổi chiều khác, em dẫn Rell, con chó cưng của em chạy vòng quanh cái con đường ra chợ, công viên để vận động. Con chó xù lông, nhỏ nhắn rất đáng yêu, nó ngoe ngoẩy cái đuôi chạy theo em vòng quanh khắp nơi. Nó chạy rất nhanh, em cứ kêu mong cho nó dừng lại, nhưng nó dường như rất sung sức, chạy hoài không mệt mõi. Bóng nó khuất dần, khuất dần rồi biến mất, em rất sợ vì nó là con thú mà bà em để lại cho em lúc mất. Em chạy tìm nó khắp nơi, chạy đến rã đôi bàn chân nhưng em cũng chẳng thấy gì. Tức tưởi, em ngồi khóc ngon lành bên cái hiên tạp hóa gần đó mặc những người đi qua chỉ chỏ.
Em đang khóc, bỗng có thứ gì mềm mềm trên chân em ngọ ngoậy, bừng dậy em vui mừng khi nhận ra con Rell đang ủi ủi mặt vào chân em. Em ôm nó nang niu như một báo vật, mắng yêu nó vài câu. mãi mê với con cún mà em không biết có người bên cạnh, anh ta ngồi xuống cạnh em rất lâu. Khi em nhìn lên thì hơi giật mình vì một gương mặt xa lạ nhưng thân thiện của chàng trai. Anh ta cười, nụ cười rất dễ thương với chiếc răng khểnh. Thì ra con Rell đi lạc, nó cứ la anh tta thấy nên giúp con cún đi tìm em. Con cún thật thông minh, nó nhìn thấy em là chạy ngay đến, anh chàng tấm tắt vừa kể vừa khoa chân múa tay. Anh nói chuyện rất có duyên và hài, em cười rất nhiều, lần đầu tiên trong những ngày xa anh em tìm lại được nụ cười cho mình. Anh ta xin số điện thoại muốn làm quen em, lúc đầu em có hay ngần ngại nhưng khi nhìn nụ cười và anh mắt như xuyên thấu của anh ấy em quyết định mở lòng mình một chút.
Thế là cả hay liên lạc thường xuyên với nhau qua điện thoại, qua yahoo, dần dần anh ta như chiếm một vị trí rõ rệt trong tim em. Em kể cho anh ấy nghe về anh, về mối tình không trọn vẹn của em. Anh ấy im lặng cho em kể, xong thì pha trò khi không khí dường như tĩnh mịch, mỗi lần như vậy em điều phải cười. Ngày lễ, tết em và anh ấy cùng đi chơi, trời lạnh ủ nhau trong chiếc áo bông như con gấu nhưng hai người vẫn dường như chưa bỏ qua buổi hẹn nào cả. Chính nụ cười của anh ấy đã làm trái tim em ấm áp, cả hai chưa nói với nhau lời nào nhưng có lẽ ai cũng hiểu vị trí trong lòng nhau. Tình yêu lại đến với em nhẹ nhàng như thế đó, nhưng nó rất nồng nàng chứ không cháy bổng. Em không thích kiểu tình yêu cháy bỏng mà mau tàn phai đó. Em yêu anh ấy, nhưng vẫn cho anh ấy tự do, anh ấy đối với em cũng vậy. Đối với hai người đó là tình yêu thật sự, tình yêu biết thông cảm, cảm nhận và chia sẽ.
Tuy em vẫn còn nhớ anh, nhưng vị trí anh đã không còn nữa, nó chỉ còn là một dư âm tốt đẹp thôi. Một ngày mùa thu anh ấy tỏ tình với em, chiếc lá vàng rơi ngang trên tóc em, chiếc lá như một lời đính ước ngàn năm không phai. Tình yêu của em như chiếc lá thu đó đấy anh, nhẹ nhàng nhưng chung thủy và trường tồn mãi mãi không bao giờ đổi thay.
Em đã có tình yêu của mình rồi, không còn sợ những đêm vắng thiếu bóng hình anh nữa. Anh cũng hãy vui lên bên tình yêu của mình đi nhé. Em muốn nói với anh là em chưa từng hối tiếc khi yêu anh và cũng không sai lầm khi để anh ra đi.
Anh không cần em nguyên vẹn , chỉ cần em lành lặn !!
Written By Unknown on Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012 | 07:49

Từ khi ba về nước, mẹ thường xuyên đến nhà hơn. Anh hận người đàn bà mà anh gọi là mẹ. Anh không nhìn mặt bà, từ khi bà xuất hiện trong gia đình anh chỉ lầm lủi đi về. Còn các em anh thì vẫn quây quần bên bà, vẫn chăm sóc bà như bà chính là một người mẹ tuyệt vời. Trước mặt các em, bà vẫn bình thản, nhưng cách bà nhìn anh, anh cảm thấy thật hả hê, bà như con thú bị thương đang van lơn, cầu xin anh… Anh bỏ mặc! Bao nhiêu năm bà bỏ mặc năm anh em đi theo người đàn ông khác, bà ăn sung mặc sướng còn anh thì phải làm đủ nghề để sống. Anh đã sống và ôm những căm hận vào lòng.
Còn nhớ ngày đó, vì thương các em, sợ tâm hồn non nớt của các em bị tổn thương, sợ bốn đứa mặc cảm, xấu hổ với bạn bè về mẹ, anh đã nói rằng mẹ phải đi làm osin cho người ta để gửi tiền về cho các em ăn học, nhà chủ không cho mẹ về nhà, nhiều khi nhận được tiền từ tay anh mà cả bốn đứa òa khóc vì thương mẹ, anh cũng khóc vì thương cho các em.
Những ngày tháng cơ cực đó qua đi, anh được đền đáp xứng đáng với một công ty cung cấp vật liệu xây dựng nhỏ do bố bỏ vốn ra, công ty ngày càng phát đạt. Anh lao đầu vào công việc như một con thiêu thân, vì mục đích sống của anh bây giờ là tiền. Hơn ai hết, anh đã thấm thía cái cảnh thiếu tiền, anh nhớ cảnh mẹ và người đàn ông đó bước qua mặt anh, khi anh gọi: mẹ ơi! Nhưng bà đã quay lưng đi. Anh nhớ lúc mẹ gọi anh lại dúi vào tay anh tờ năm mươi nghìn và dặn: trước mặt người lạ con nhớ gọi mẹ là dì. Những điều mẹ, một người phụ nữ gây ra đã gây tổn thương sâu sắc cho anh.
Ba mươi lăm tuổi, với sức ép của gia đình, anh hò hẹn với nhiều cô gái, nhưng thâm tâm của anh thì vẫn hận đàn bà, sợ đàn bà. Anh hận vì họ nhẫn tâm, anh sợ bị họ bỏ rơi, giống như mẹ đã làm. Nhiều lần mai mối, nhưng anh vẫn chỉ lắc đầu. Mọi người coi anh là hình mẫu của một ông chồng lý tưởng, có ý chí, có nghị lực, giàu có và đẹp trai, chính vì vậy anh càng căm ghét. Ngày trước ai đã từng hắt hủi chê bai anh? Anh thương ai cũng không dám vì họ chê anh đói nghèo, rách rưới… Bây giờ anh đã có thể khinh thường họ, anh có thể ngạo mạn bước qua họ.
Rồi anh biết em, qua câu chuyện của ba về một người con gái mồ côi, sinh ra và lớn lên trong một làng quê nghèo khó, sống vật vờ hôm nhờ người này, mai nhờ người khác. Trong câu chuyện của ba, người con gái đó giống như một thiên thần, làm đủ mọi việc để sống, để vào đại học. Ban đầu, với anh đó chỉ là sự đồng cảm, rồi một ngày sự đồng cảm ấy lớn thành tình yêu. Anh yêu người con gái, phải dậy từ bốn giờ sáng đi giao hàng để kịp đi học, đi học về là phải vào làm quán cơm, mỗi tối lại hối hả đi dạy thêm.
Lần đầu tiên anh gặp em, em làm gia sư cho bé Út nhà anh. Tiếp xúc với em, anh nhận thấy em là cô gái dịu dàng và ít nói, không thực sự xinh đẹp như anh tưởng tượng nhưng em có nụ cười tỏa sáng, có đôi mắt nâu buồn thăm thẳm. Em cao nhưng rất gầy và có dáng vẻ xanh xao.
Ở gần em, anh như có cảm giác mình đang sống dậy, những cảm xúc yêu thương lần đầu tiên biết thức giấc. Anh đã có khao khát được yêu, được che chở cho em, anh đã có mơ ước về ngôi nhà nhỏ và những đứa trẻ, nơi có em và anh. Chúng ta đến với nhau bình yên, nhanh chóng nhưng mãnh liệt và sâu nặng.
Yêu em, anh bắt đầu mua một chiếc xe đạp, điều mà anh chưa bao giờ nghĩ đến. Những buổi tối, em dạy xong cho bé Út, anh thường chờ em ở cây hoa sữa cuối phố, chúng ta cùng đạp xe đi khắp con đường Bạch Đằng, có lần em ôm lấy vai anh và nói: Ai mà nhìn phía trước thì người ta chỉ nghĩ anh đi có một mình, anh và em chính là một. Em không bao giờ hỏi đến quá khứ của anh, cũng bằng cách như vậy anh yêu em, em thánh thiện như một nàng tiên, đến với anh như chưa vương chút bụi trần, anh không cần hỏi, không cần biết, chỉ cần yêu em. Những ngày tháng yêu say đắm đã mang đến cho anh một đám cưới mà anh cho là mĩ mãn. Giây phút nhìn em trong chiếc váy cưới trắng mỏng manh, với nụ cười sáng, anh hạnh phúc biết bao nhiêu. Mọi người chúc mừng anh, chỉ có mẹ vẫn giữ nguyên thái độ miệt thị với những người nghèo, nhưng bà vẫn phải cười nói với em, vẫn ôm em vì anh.
Đêm tân hôn, em như chú mèo ngoan ngoãn trong vòng tay anh. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, một chút ghen hờn, một chút đàn ông, một chút ích kỹ - anh đã đẩy em ra, chiếc ga giường vẫn trắng tinh.
Em không còn nguyên vẹn đúng không? Dạ.
Em nhìn anh với ánh mắt tội nghiệp.
Với ai? Là người yêu đầu tiên của em. Bao nhiêu lần? Dạ, em… em không nhớ! Không nhớ? Chứng tỏ là rất nhiều lần đúng không? Em xin lỗi anh! Chỉ cần một câu xin lỗi là xong sao? Tại sao lâu nay cô không nói sớm? Nếu cô nói ra tôi đã không yêu cô nhiều như vậy. Em sai rồi! Chỉ cần một câu nói vậy là xong sao? Cô đã lừa dối tôi. Anh ơi! Em thật sự không muốn nói dối anh, nhưng em đã chưa bao giờ có cơ hội để nói…
Anh im lặng, nhìn ánh mắt tội nghiệp của em, lòng anh lại dịu xuống, anh lại ôm chặt em vào lòng, vỗ về cho em ngủ, trong giấc ngủ của em, có tiếng nấc nhè nhẹ làm anh đau đến thắt lòng.
Đêm đầu tiên bên em, anh thức trắng! Anh đã nghĩ giá mà em nói với anh rằng em bị người ta cưỡng hiếp hay vì quá khó khăn nên em phải bán cái ngàn vàng, nhưng câu trả lời của em quá rành rọt. Anh khổ sở, thà em với một người em không yêu… đằng này…!
Trời vừa sáng, anh cắt ngón tay mình chấm lên chiếc ga giường rồi đi ra khỏi nhà. Em thức giấc chắc sẽ vô cùng ngơ ngác. Bé Út giặt chiếc ga giường chắc sẽ hiểu một người con gái cần phải biết làm gì!
Một cuộc gọi, hai cuộc rồi rất nhiều cuộc đến từ "Vợ ngoan". Anh không bắt máy, suốt ngày hôm đó anh nằm lì ở khách sạn. Anh nghĩ đến chuyện tối qua, tim anh nghèn nghẹn. Vì em là người đầu tiên của anh. Còn anh, là người bao nhiêu? Anh không biết!
Tối, anh về nhà, em dịu dàng đón anh ở bậc cữa. Anh hôn lên trán em. Hai người nằm bên nhau, em vẫn ngoan hiền. Đêm đó, anh và em đã đắp chung một chiếc chăn, anh không giữ chặt em bằng hai cánh tay của mình nữa. Em cũng không dám gối đầu lên tay anh. Giữa đêm, anh thức giấc. Anh ôm chặt lấy em, chiếc áo ngủ mỏng manh được cởi ra. Bờ môi anh tìm môi em, anh cảm thấy nó mặn đắng, vì nước mắt của em hay của anh, hoặc cũng có thể của cả hai. Rồi anh buông em ra, quay lưng lại. Em bẽ bàng mặc chiếc áo ngủ vào người. Đầu óc anh lại tưởng tượng ra thật nhiều thứ, trong đó anh thấy có một người đàn ông khác đang ôm chặt em, da thịt của em và người đó đang quấn vào nhau, hai người nói với nhau những lời âu yếm và nồng nàn. Anh khóc, rưng rức như một đứa trẻ… Rồi nhắm nghiền mắt.
Đêm thứ hai, anh lại thức trắng!
Buổi sáng, anh ra khỏi nhà rất sớm, anh sợ phải đối diện với đôi mắt của em, anh sợ mình lại làm tổn thương em bằng những lời cay độc, anh muốn tha thứ cho em lắm, vì anh biết ai cũng có quá khứ, dù anh có dằn vặt em thì không sao quay lại được ngày hôm qua. Nhưng mà tha thứ với anh thật khó!
Đêm thứ ba, anh về nhà. Hai giờ sáng, em vẫn ngồi đợi cơm anh. Hình như có bàn tay ai bóp chặt tim anh! Anh ngồi ăn cơm, nói chuyện với em vui vẻ về công việc, dù những lời nói đó là bịa đặt, vì sự thật anh không đi làm. Ba giờ sáng, anh và em bắt đầu đi ngủ, anh đặt mình xuống chiếc giường nặng nề chìm vào giấc ngủ, em vẫn gối đầu trên cánh tay anh, trăn trở.
Chúng ta đã sống những ngày như thế, thật dài, thật nặng nề. Anh vẫn rất lịch sự với em, theo đúng một người chồng, vẫn cùng em đi mua sắm, đưa em đi làm, đón em về, tối lại ôm em ngủ. Nhưng anh và em không bao giờ gần gũi hơn nữa, nhiều lúc em ngủ, anh chỉ hôn lên mắt em. Anh sợ, sợ việc tưởng tượng ra cảnh em đang cùng người ấy! Anh đau khổ và dằn vặt lắm. Anh còn trách em nhiều nữa, trách em sao không cho anh một lời nói dối? Sao em không nói với anh em đã gặp tai nạn, sao em đi đưa hạnh phúc của em và người đó bêu riếu anh? Sao em không như những người phụ nữ khác, cũng một lần đi may vá lại tấm lá chắn hạnh phúc kia? Sao em không…? Anh biết bởi vì em rất yêu anh nên đã nói sự thật. Nhưng anh sợ lắm, anh sợ không còn tin tưởng ở em được nữa, anh sợ khi anh vắng nhà người đó lại đến tìm em và cả hai người lại bên nhau trên giường cưới của anh! Phải chi em đừng nói sự thật, phải chi em dối lừa anh thì mọi chuyện có phải tốt hơn không? Đối với người khác, anh không biết như thế nào. Có nhiều người rất dễ dàng bỏ qua, có những người luôn dằn vặt bạn đời của mình vì một lỗi lầm ở quá khứ. Anh chính là loại người thứ hai, anh là kẻ đàn ông ích kỉ, nhưng tại sao đối với người đàn ông ích kỉ như anh, em lại không dùng lời nói dối để bảo vệ hạnh phúc? Giá mà em nói dối anh, mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều!
Không biết đã bao nhiêu lần anh tìm đến bác sĩ tâm lý, anh được họ cho những lời khuyên. Anh cảm thấy mình đã tha thứ được cho em. Nhưng rồi cũng không được lâu. Dù biết ai cũng mắc sai lầm, anh chỉ cần coi như đó là tai nạn… Nhưng khó lắm em à, bởi vì anh quá yêu em!
Biết bao nhiêu lần, anh lên mạng và tìm những bài viết về những người con gái không còn trinh trắng, anh đọc nhiều để bào chữa cho em, đọc những lời bình luận để tìm ra giải pháp cho mình, nhưng mà cũng khó lắm em à!
Những điều anh viết ra đây, em sẽ không đọc được, nhưng nếu em đọc được thì em hãy hiểu cho anh, anh yêu em nhiều lắm. Anh biết, em lựa chọn như vậy là đúng, vì em không muốn nói dối anh, với lại đó là quá khứ của em, anh không có quyền can thiệp vào. Em nói thật là em đang gìn giữ hạnh phúc cho anh và em, vì nếu bí mật của em được anh phát hiện ra, chắc tổ ấm của chúng ta sẽ thành tổ lạnh. Phải thế không em? Anh biết mà, em nói thật là đúng. Nhưng hãy cho anh thời gian để học cách tha thứ cho em, em nhé! Anh biết sự chung thủy không nằm ở tấm màng mỏng manh, nhưng anh quá cầu toàn… nên anh cũng chính là người có lỗi, anh sẽ biết được rằng: Trong tình yêu, anh không cần em đến với anh nguyên vẹn, chỉ cần trái tim em lành lặn là đủ, nhưng nếu trái tim em còn có vết thương chưa liền sẹo, anh sẽ yêu em để vết thương đó lành lại! Nhưng tha thứ rất khó em à!
Hôm nay, anh quyết định, sẽ bắt đầu thực hành tha thứ cho em, tha thứ cho bản thân anh nữa! Bởi vì anh biết, trong cuộc đời anh có thể một phút giây yếu lòng và sẽ cần đến sự bao dung của em!.ღ♥
amina_dung http://vuonyeu.forumvi.com/
Di chúc một cuộc tình

Di Chúc 1 Cuộc Tình ( Full )
Phần 1 :
(Vuonyeuvn.com)Tốt nhất là từ nay chúng ta ko nên gặp nhau nữa .
_Anh nói gì thế ?
_Chia tay đi ..
_Anh !
_Cô đừng gọi tôi như thế... mọi chuyện kết thúc rồi
_Tại sao ?
_Cô nghĩ là tại sao ..
_Em ko làm gì cả.em thật sự ko làm gì cả..anh
_Thế còn chuyện cô ngủ với thằng bạn tôi cũng ko là gì cả đúng ko ?
_Anh......em........em
_Cô hiểu rồi chứ cuối cùng thì tôi đã yêu một con đĩ coi như tôi đã nhầm........
_Em........em .......anh à.......trời ơi...........em phải nói gì đây ( bàn tay cô níu chặt lấy cách tay anh )
_Bỏ ra đi........
Những ngón tay từ từ đc gỡ ra khỏi tay áo anh cô thờ thẫn gục xuống nền đường. Những bước chân vội vã bước lên chiếc ô tô lao thẳng đi.........bỏ lại một người dưới ngọn đèn đường chói rọi và những hàng nước mắt ướt đẫm mi.........
_Cám ơn anh em đã làm được rồi em đã làm anh rời xa em đc rồi đi đi anh... đừng trở lại nữa thế giới của anh không thuộc về nơi em
Em xin lỗi.
2 ngày trước :
_Tôi nghe nói bố cô đang bị ung thư gan đúng ko ?
_Sao bác biết ạ ?
_Chuyện đó ko phải việc của cô và bây giờ cô đang cần tiền để chữa trị cho ông ấy ?
_Vâng
_Cầm số tiền này và rời xa thằng con trai tôi ra. Nó đủ để cô đưa ông ấy sang nước ngoài chữa bệnh
Sự nghiệp của thằng con trai tôi nó còn dài lắm cô hiểu chứ ?
_Sao..ít à ?
_Dạ không đủ rồi cám ơn bác con trai của bác sẽ ko còn dính líu gì đến cháu nữa.
Cô là sinh viên năm 2 Học viện Hàng không nhà cô rất nghèo, cô chỉ cầu mong với những kiến thức của mình sẽ đủ để vực cả gia đình dậy khỏi sự túng thiếu ấy.thế rồi cô gặp anh trong một lần tình cờ giao lưu với học viện Quan hệ Quốc Tế. Anh là một cậu quí tử có tiếng tương lai kế thừa cả một tập đoàn lớn và hai người yêu nhau, vượt qua những rào cản của hoàn cảnh, vượt qua những cái nhìn tù túng của người ngoài và sự chê bai về cô dù là cô rất đẹp nhưng cái nghèo nó lấp đầy mắt người ta .
Và thế gia đình anh biết vẫn cái điệu môn đăng hộ đối mà chia rẽ tình cảm lứa đôi . Vung những đồng tiên bạc bẽo để bắt cô phải bỏ anh.
Vì bố cô cắn răng ôm nhục mà nhận lấy những đồng tiền ấy , nó nhục nhã lắm nhưng thà cứu cha mình, từ bỏ tình yêu của bản thân, cô chấp nhận vì cô là đứa con có hiếu !!
Bố cô được điều trị trong một bệnh viện lớn dù tiền viện phí đã đủ nhưng phải lo cho cuộc sống của bản thân.Cô phải làm tất cả mọi việc và cuộc đời thật trớ trêu. Cô đã đi vào cái nghề đó .Cái nghề mà trước khi bỏ cô anh đã gọi cô như thế . một con đĩ.........vâng !......con đĩ.
Nuốt nước mắt vào trong. nhận lấy đồng tiền bẩn thỉu sau cái thân xác bị hành hạ tả tơi . Những giọt mồ hôi nhuốm mùi cơ thể . Những vết máu đỏ trên nền ga giường trắng. Những bao cao su dai dẳng nỗi đau. đời con gái bị vết đen bám lấy một đứa con gái đã ko còn trinh trắng . đứa con gái trở thành đĩ điếm vì cuộc sống quá khó khăn.
Có ai đó bảo đừng bao giờ đổ thừa cho hoàn cảnh .Nhưng đừng bảo rằng hoàn cảnh không ép buộc con người phải không ???
Mặt cô đã đủ dày để nghe những lời đàm tiếu, dẫu biết rằng nó chẳng hay ho gì. quen với những ánh mắt nhìn mình xỉa xói. Quen với những câu bâng đùa của bọn con trai thèm hàng đói dục. Cô không còn biết đau nữa rồi. Có lẽ vì đã đau nhiều quá......
Và cái tin cô làm đĩ nó đến tai anh, phản ứng đầu tiên của anh là ngồi im và bật cười. Một nụ cười đầy khinh bỉ , nụ cười rẻ mạt dành cho con người rẻ mạt mà anh nghĩ : anh nghĩ rằng cô cũng là thứ con gái qua đường. chơi xong rồi ném. Ném không đc thì cho đứa khác cũng chẳng sao .Anh hận cô , hận cô đã làm tổn thương trái tim lần đầu biết yêu sâu đậm ..
Anh đến tìm cô vào một đêm lạnh, trời không sao , chỉ sáng bằng cái ánh đèn hắt hiu hôm anh xua đuổi cô khỏi bàn tay ấy.
1h sáng những cái đập cửa nhẹ nhàng, cô bước ra với chiếc váy trắng và khoác thêm áo sơ mi dài dài. Mái tóc xoã dài vẫn như ngày ấy, chỉ có điều hao gầy và tiều tuỵ đi nhiều . Cô sững sờ khi nhìn thấy anh, bàn tay run giữ lấy thanh cửa ánh mắt nhìn nhau ko nói lời nào. Anh gạt tay cô ra, đi thẳng vào trong. vẫn cái không gian nồng ấm ấy . Anh ngồi xuống ghế chỗ mà anh vẫn hay ngồi đợi cô . đặt chiếc chìa khoá xe lên bàn nhìn cô chốc lát :
_Anh..........anh đến có chuyện gì ..
_Tôi tưởng một người trong nghề như cô thì ko cần phải hỏi chứ .
_Tôi ko hiểu ..
_1 đêm bao nhiêu ?
_anh nói cái gì ?
_Tôi cần cô 1 đêm đấy .
_Xin lỗi. hôm nay tôi mệt ..
_Tưởng cô cần tiền trên hết chứ ?
_Tôi ko cần anh đến đây để sỉ vả tôi như thế. có gì thì nói thẳng ra .
Anh đứng dậy đi về phía cửa kéo tay cô vào , đóng sầm lấy cánh cửa ấy. siết chặt hai bờ vai cô lại . đẩy cô xuống chiếc giường trắng ấy . và .....
_Đối với một người như cô có cần phải nhẹ nhàng không ?
Cô chỉ biết mở tròn hai mắt nhìn anh đã không còn là người mà cô yêu thắm thiết .Không còn là người luôn bao vệ cho cô. giờ trước mắt cô anh là người khách, một trong những người khách trong đêm bắt cô phải phục vụ . anh xé toang chiếc sơ mi mỏng manh trên người cô. gỡ hai sợi dây trên chiếc váy. và lột trần tấm thân ấy. Anh nhìn đăm đăm vào cơ thể cô còn cô nhắm chặt mắt lại toàn thân buông lỏng để anh muốn làm gì thì làm .......
Anh hôn cô, hôn từ trên trán xuống và đôi khi nếm được vị mặn trên đôi mắt đang nhắm chặt kia . những chiếc hôn hờ hững, những nụ hôn không chứa đựng tình yêu . Chợt cô mở mắt ra :
_Có cần hàng không? nếu anh sợ tôi bẩn ?
_Sao thế? anh muốn thì tôi phục vụ tận tình.......
Anh ghì hai bàn tay cô xuống giường 1 giọt. 2 giọt . và những vết máu lan trên nền giường trắng.
4h sáng anh tỉnh dậy , tung chăn bước ra khỏi giường .Với lấy chiếc áo văng trên sàn . rút từ trong bóp 2 tờ 100USD quăng vào giường như vung tiền cho một đứa ăn xin , cô lẳng lặng làm ngơ cho đến khi nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô chạy .Cô mở mắt nắm lấy 2 tờ giấy ấy khóc thầm trong màn đêm còn cô quạnh........
2 tuần sau người ta rút ống thở oxi từ trong miệng bố cô ra . trùm tấm vải trắng lên người ông. người ta giữ cô lại rồi mang bố cô đi . khi ông ấy không còn hơi thở . Tiếng kêu gào trong bệnh viện, khóc than cho người cha ra đi quá sớm hay khóc vì sự cố gắng của mình không còn ý nghĩa nữa đâu . Cô như hoàn toàn sụp đổ. Mất đi ý chí sống. Cô thấy tội cho chính mình, cho cuộc đời khốn nạn nhục nhã mà bất công, cho tình yêu đã không còn nhịp đập.
Phần 2 :
_Con bé ấy nó bỏ mày chưa ?
_Bố nói cái gì ?
_Thì cái con bé gì ấy tao đưa tiền cho nó bảo nó bỏ mày đi . xem ra con này cũng thích tiền nhỉ ?
_Bố nói cái gì ?
_Thằng này điếc à? đã bảo là tao đưa tiền cho nó để nó bỏ mày
_Cô ra ngay đi tôi có chuyện cần nói.
_Chuyện gì nữa tôi không còn làm nghề ấy nữa đâu. muốn gì thì đi tìm người khác.
_Không phải chuyện ấy.
_Chứ chuyện gì ?
_Sao em lại lừa anh ?
_Tôi lừa anh chuyện gì ? à mà quên, tất cả những việc từ trước đến giờ anh đều coi như tôi phản bội anh mà phải không ?
_Em...do bố anh đúng ko ?
_Do bố anh dúng không em nói đi ?
_Không do tôi, do tôi muốn vậy .
_Anh xin lỗi . Anh đã làm tổn thương em rồi. Em ra đây đi được không ?
_Điều cuối cùng tôi muốn nói với anh là từ lúc đầu tôi đến với anh chỉ vì tiền. tôi là đứa con gái vì tiền mà bất chấp tất cả ngay cả việc làm đĩ đấy . anh thấy chưa ? vì thế tránh xa tôi ra đi. đối với tôi lúc này anh ko còn giá trị lợi dụng nữa . tất cả hết rồi hiểu không ?. Anh về đi, đừng lảng vảng trước nhà tôi nữa tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh.
_Em nói đủ chưa........?
_Đủ rồi ..........
Tít... tít .. tít ... chiếc điện thoại vừa gập vào thì cánh cửa nhà cô cũng đúng lúc mở toang ra nhìn theo bóng anh khuất xa . cô chạy theo. chạy thật nhanh và ôm chầm lấy anh . Những lời phũ phàng đó không đủ để lừa dối 1 tình yêu..
_1 lần thôi.........lần cuối ........đừng quay lại .......anh đừng nói gì cả....!
Những tiếng nấc, những tiếng ho sảng đau lòng, cô vội bỏ anh ra và quay nhanh mặt đi . Anh vẫn đứng đó một phút . và những bước chân vô tình bắt đầu bước chậm . khoảng cách ấy càng ngày càng xa như là không còn bên nhau vậy.
Vê đến nhà. anh thấy áo mình ướt ướt . cởi áo ra và những vết máu trên bờ vai anh . nó đỏ thẫm. không có vết thương mà là những vết máu . Và nhớ lại lúc cô ôm anh..cô ấy ...ho ...
Tiếng cửa nhà đập inh ỏi mà không có bóng người ra . bàn chân đạp mạnh vào cửa. nó bật tung ra . chạy đến bên giường và cô đã nằm đó bên những viên thuốc vung vãi và bàn tay đầm đìa máu từ khoé miệng ánh mắt ko còn trong trẻo. khuôn mặt ko còn tươi sáng như ngày nào anh gục xuống bên cô :
_em à ? nhìn anh đi. Em làm sao thế này........
_anh ..Em mệt quá .
_Em lạnh quá . anh đưa em đến bệnh viện ........
_Không kịp nữa đâu di căn ung thư gan của bố . không kịp nữa rồi anh ở bên em một lát thôi đc ko ?
_Anh sẽ bên em mãi mãi mà đừng sợ. anh sẽ đưa em đi
_Không anh này đêm hôm đó
_Em đừng nói nữa........
_Em hôm đó là em tự nguyện . anh còn yêu em chứ?
_Anh vẫn yêu em từ trước đến giờ mà...
_Chắc chắn chứ ?
_Uh........
_Anh à. cái áo đó.. giữ nhé.vì...còn máu của em .......
_em không được bỏ anh . không đượcc ..........không.
anh gào tên cô. một ánh sao vụt tắt trên bầu trời . hoàng hôn chưa tỉnh giấc bóng cô khuất xa để lại trên vai anh là những vết mau chưa mờ.........!!.ღ♥
amina_dung http://vuonyeu.forumvi.com/
Mất 20 triệu đồng để kết thúc một cuộc tình.
Written By Unknown on Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012 | 01:50
(Vuonyeuvn.com) Danh sách dài mười mấy trang A4 ghi rõ thời gian, sản phẩm, giá tiền, dưới cùng một con số 20 triệu đồng. Từng bông hoa ngày 8/3, ngày đi tô tượng tiền ai nấy trả, đi siêu thị nấu ăn chia đôi, tỉ mỉ từng chi tiết. Em trao anh linh hồn và thể xác để đổi lấy 20 triệu đồng, bây giờ nếu không yêu thì trả lại.
Em đọc trong văn chương, coi trong phim ảnh, em thấy khi chia tay người con gái hay nói rằng: em chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh.
Còn em, chẳng biết có hối hận vì đã yêu anh không nữa?
Em đọc trong văn chương, coi trong phim ảnh, em thấy khi chia tay người con gái hay nói rằng: em chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh.
![]() |
Giá nào cho người con gái yêu anh bằng cả trái tim mình? (Ảnh minh họa) |
Ngày mình quen nhau, trong sinh nhật một người bạn, em- một con bé sinh viên khoa văn lóc chóc và mơ mộng đã gặp ngay tiếng sét ái tình khi gặp anh- một người đàn ông mặt lạnh ngồi cả buổi chẳng hé răng câu nào. Chắc có lẽ em xem quá nhiều phim Hàn Quốc nên ấn tượng ngay với một chàng trai lạnh lùng nhưng vô cùng chững chạc, em giả vờ làm rơi đồ, làm quen anh trước, thế là mình quen nhau.
Ngày mới quen, chủ yếu là nhắn tin và chat qua mạng, một con bé sinh viên nghèo chấp nhận 3 ngàn một tiếng đồng hồ net để chat hàng ngày với anh, hoặc nhắn tin cả ngày không biết chán. Anh tuyệt nhiên chẳng bao giờ gọi điện, nhưng em nghĩ chắc tại anh ít nói, nên lại càng thích anh.
Hai tháng sau anh nói muốn nhận em làm em gái, em nhắn tin lại rằng “em không muốn làm em gái, em muốn làm người yêu anh cơ” thế là mình chính thức quen nhau. Sao ngày đó em mạnh dạn thế không biết, chẳng ngượng ngùng, chẳng suy nghĩ được nhiều, cứ như một con thiêu thân lao vào tiếng sét đầu đời cháy bỏng.
Ngày đầu tiên hẹn hò, chúng ta đi bộ ra một quán nước ven đường, sao ngày đó em mơ mộng quá, còn ngồi ngắm trăng nữa, em đã nghĩ rằng anh lãng mạn lắm, sau này mới biết là anh không bao giờ uống nước ở mấy quán đàng hoàng, anh bảo cà phê họ pha cũng vậy, vô đó chi cho tốn tiền.
Ngày tháng yêu nhau, chẳng bao giờ chúng ta đi ăn một món ăn thật ngon, anh bảo cần tiết kiệm để sau này lập gia đình, em mơ mộng nghĩ về ngôi nhà thiên đường và cố gắng chấp nhận. Em biết nhà anh rất nghèo, anh chật vật lắm mới có thể học xong đại học và công việc của anh bây giờ cũng chẳng dư giả gì nhiều. Bởi thế nên em càng thương, càng ngưỡng mộ anh, cố gắng giúp anh san sẻ.
Em không đòi hỏi hoa hay quà trong những ngày lễ, người này trả phần này thì người kia trả phần kia, nói chung cố gắng không để anh phải tốn nhiều tiền vì em. Và tình yêu chúng ta vẫn đẹp lung linh dù chỉ ăn cơm bụi, uống cà phê dạo và nắm tay nhau ngắm trăng, vẫn có một giấc mơ về một ngày mai tươi sáng.
Anh là người gia trưởng, anh luôn bắt em phải theo ý mình, em thích nghe nhạc trẻ, anh thích nghe nhạc vàng và những lúc bên anh luôn phải mở nhạc vàng; em không ăn được cay, còn anh thì ngược lại ăn rất cay. Vì thế nếu mỗi lần ăn chung món gì thì em đều phải vừa ăn vừa khóc, anh bảo em phải tập ăn cay dần cho quen.
Ngay cả một điều đơn giản như em thích hoa hồng vàng nhưng nếu tặng anh đều tặng hoa hồng đỏ, vì anh bảo hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu, và rất nhiều những điều như thế. Nhưng vì yêu anh, em chấp nhận hết, em nghĩ những điều anh làm cũng muốn tốt cho em. Tình yêu chúng ta đi qua năm tháng bằng sự nhún nhường, em càng ngày càng như con mèo thu hẹp trong vòng tay anh và chịu hết mọi sự chi phối.
Từ ngày quen anh em mất dần bạn bè, anh không thích em đi chơi “đàn đúm” với bạn bè em. Thậm chí đi sinh nhật bạn cùng phòng thôi anh cũng khó chịu ra mặt. Mỗi lần đi với bạn thấy tụi nó dắt bạn trai theo nói cười ồn ã, còn mình lúc nào cũng một mình. Đôi khi em cũng chạnh lòng, mấy đứa hay bảo anh phải ra mắt và làm một bữa ra trò, nhưng em biết anh chẳng bao giờ muốn thế nên cứ hứa lần hứa lữa rồi lại thôi.
Rồi em trải qua thời sinh viên mơ mộng, em ra trường và bắt đầu ngày tháng xin việc gian nan. Ngành em học khó chấp nhận những người chưa có kinh nghiệm, em cứ đôn đáo chạy hết chỗ này chỗ kia mà chẳng đâu vào đâu. Xin được việc rồi bị xù lương, tiền mất tật mang, nhoắng cái gần hết năm mà vẫn chưa có việc, cuối năm lại càng khó khăn.
Vì ra trường đã lâu nên em cũng không dám xin tiền nhiều của gia đình, chi tiêu thu hẹp lại, bữa đói bữa no. Lúc em cần anh nhất thì anh lại không ở bên an ủi, anh hay cằn nhằn em học cái ngành gì khó xin việc, cằn nhằn em không chịu cố gắng, cằn nhằn em không chịu xin viện trợ từ nhà.
Tự nhiên những phút giây bên nhau trở nên đáng sợ, mỗi lần gặp nhau là em lại nghe anh giáo lý cả bài dài, thậm chí anh bực mình chuyện gì là gắt gỏng với em. Tự nhiên em mang mặc cảm bản thân mình, em chán tất cả mọi thứ, thậm chí nói dối anh là em ăn rồi. Em rơi vào khủng hoảng, em chán ghét bản thân, mỗi lần nghĩ tới là lại khóc tức tưởi.
Rồi một lần gặp nhau anh hỏi: em ăn cơm chưa? Em trả lời: dạ, em ăn rồi. Anh bảo: chưa ăn thì nói chưa ăn, anh dẫn đi ăn, bữa cơm có mấy ngàn đâu mà phải nhịn. Lời nói đó như giọt nước tràn ly, kéo em sâu xuống sự mặc cảm đau đớn riêng mình, thế là em quyết định chia tay, dù đau đớn lắm, không muốn làm gánh nặng cho anh nữa. Sau khi cố níu kéo không được, anh hẹn em lần nữa, đưa cho em một danh sách các thứ anh đã tặng em, và bảo nếu chia tay thì em phải trả lại. Tai em như ù đi, em đứng loạng choạng không vững, chỉ nghe loáng thoáng bên tai anh nói hai mươi triệu đồng.
Bây giờ ngồi đây, em hoàn toàn tỉnh táo, đã đọc kỹ danh sách dài mười mấy trang A4 ghi rõ thời gian, sản phẩm, giá tiền, và dưới cùng một con số tròn vành vạnh làm tròn 20 triệu đồng. Từng bông hoa ngày 8/3, ngày đi tô tượng tiền ai nấy trả, đi siêu thị nấu ăn chia đôi, tỉ mỉ từng chi tiết. Suốt ba năm trời quen nhau, đã trao hết cho anh cả linh hồn và thể xác để đổi lấy 20 triệu đồng, và bây giờ nếu không yêu thì trả lại.
Và người đàn ông em yêu ấy còn không quên làm tròn thêm lên thành hai mươi triệu, ấm ức đến tức tưởi, đau đớn đến tận cùng, khi mà giờ đây bữa ăn còn chưa đủ, em lấy đâu số tiền này trả anh. Gia đình em chắc cũng chẳng có số tiền này, bạn bè ai sẽ giúp, mà nói ra chắc nhục nhã lắm, người con gái bỏ hết tất cả vì người đàn ông đòi cô ta 20 triệu đồng.
Những con số quay cuồng trong đầu óc, em lấy đâu ra số tiền đó, nhưng quay lại là điều không bao giờ, sao có thể quay lại với một con người như anh. Và trên hết vẫn còn sốc trước sự thật này, sự thật về người đàn ông ghi chép tỉ mỉ từng món từ ba năm trước.
Em vẫn gọi anh là anh, em không như người khác xưng anh tôi hay mày tao này nọ. Em sẽ cố gắng bằng mọi cách trả lại số tiền này cho anh, bởi em không muốn có một chút dính dáng gì đến anh nữa. Chỉ có điều đôi khi em tự hỏi giá bao nhiêu cho người con gái hiến dâng cả linh hồn và thể xác cho anh? Giá bao nhiêu cho người con gái hy sinh những tháng ngày mơ mộng nhất cho anh? Giá nào cho người con gái yêu anh bằng cả trái tim mình?
Ngày mới quen, chủ yếu là nhắn tin và chat qua mạng, một con bé sinh viên nghèo chấp nhận 3 ngàn một tiếng đồng hồ net để chat hàng ngày với anh, hoặc nhắn tin cả ngày không biết chán. Anh tuyệt nhiên chẳng bao giờ gọi điện, nhưng em nghĩ chắc tại anh ít nói, nên lại càng thích anh.
Hai tháng sau anh nói muốn nhận em làm em gái, em nhắn tin lại rằng “em không muốn làm em gái, em muốn làm người yêu anh cơ” thế là mình chính thức quen nhau. Sao ngày đó em mạnh dạn thế không biết, chẳng ngượng ngùng, chẳng suy nghĩ được nhiều, cứ như một con thiêu thân lao vào tiếng sét đầu đời cháy bỏng.
Ngày đầu tiên hẹn hò, chúng ta đi bộ ra một quán nước ven đường, sao ngày đó em mơ mộng quá, còn ngồi ngắm trăng nữa, em đã nghĩ rằng anh lãng mạn lắm, sau này mới biết là anh không bao giờ uống nước ở mấy quán đàng hoàng, anh bảo cà phê họ pha cũng vậy, vô đó chi cho tốn tiền.
Ngày tháng yêu nhau, chẳng bao giờ chúng ta đi ăn một món ăn thật ngon, anh bảo cần tiết kiệm để sau này lập gia đình, em mơ mộng nghĩ về ngôi nhà thiên đường và cố gắng chấp nhận. Em biết nhà anh rất nghèo, anh chật vật lắm mới có thể học xong đại học và công việc của anh bây giờ cũng chẳng dư giả gì nhiều. Bởi thế nên em càng thương, càng ngưỡng mộ anh, cố gắng giúp anh san sẻ.
Em không đòi hỏi hoa hay quà trong những ngày lễ, người này trả phần này thì người kia trả phần kia, nói chung cố gắng không để anh phải tốn nhiều tiền vì em. Và tình yêu chúng ta vẫn đẹp lung linh dù chỉ ăn cơm bụi, uống cà phê dạo và nắm tay nhau ngắm trăng, vẫn có một giấc mơ về một ngày mai tươi sáng.
Anh là người gia trưởng, anh luôn bắt em phải theo ý mình, em thích nghe nhạc trẻ, anh thích nghe nhạc vàng và những lúc bên anh luôn phải mở nhạc vàng; em không ăn được cay, còn anh thì ngược lại ăn rất cay. Vì thế nếu mỗi lần ăn chung món gì thì em đều phải vừa ăn vừa khóc, anh bảo em phải tập ăn cay dần cho quen.
Ngay cả một điều đơn giản như em thích hoa hồng vàng nhưng nếu tặng anh đều tặng hoa hồng đỏ, vì anh bảo hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu, và rất nhiều những điều như thế. Nhưng vì yêu anh, em chấp nhận hết, em nghĩ những điều anh làm cũng muốn tốt cho em. Tình yêu chúng ta đi qua năm tháng bằng sự nhún nhường, em càng ngày càng như con mèo thu hẹp trong vòng tay anh và chịu hết mọi sự chi phối.
Từ ngày quen anh em mất dần bạn bè, anh không thích em đi chơi “đàn đúm” với bạn bè em. Thậm chí đi sinh nhật bạn cùng phòng thôi anh cũng khó chịu ra mặt. Mỗi lần đi với bạn thấy tụi nó dắt bạn trai theo nói cười ồn ã, còn mình lúc nào cũng một mình. Đôi khi em cũng chạnh lòng, mấy đứa hay bảo anh phải ra mắt và làm một bữa ra trò, nhưng em biết anh chẳng bao giờ muốn thế nên cứ hứa lần hứa lữa rồi lại thôi.
Rồi em trải qua thời sinh viên mơ mộng, em ra trường và bắt đầu ngày tháng xin việc gian nan. Ngành em học khó chấp nhận những người chưa có kinh nghiệm, em cứ đôn đáo chạy hết chỗ này chỗ kia mà chẳng đâu vào đâu. Xin được việc rồi bị xù lương, tiền mất tật mang, nhoắng cái gần hết năm mà vẫn chưa có việc, cuối năm lại càng khó khăn.
Vì ra trường đã lâu nên em cũng không dám xin tiền nhiều của gia đình, chi tiêu thu hẹp lại, bữa đói bữa no. Lúc em cần anh nhất thì anh lại không ở bên an ủi, anh hay cằn nhằn em học cái ngành gì khó xin việc, cằn nhằn em không chịu cố gắng, cằn nhằn em không chịu xin viện trợ từ nhà.
Tự nhiên những phút giây bên nhau trở nên đáng sợ, mỗi lần gặp nhau là em lại nghe anh giáo lý cả bài dài, thậm chí anh bực mình chuyện gì là gắt gỏng với em. Tự nhiên em mang mặc cảm bản thân mình, em chán tất cả mọi thứ, thậm chí nói dối anh là em ăn rồi. Em rơi vào khủng hoảng, em chán ghét bản thân, mỗi lần nghĩ tới là lại khóc tức tưởi.
Rồi một lần gặp nhau anh hỏi: em ăn cơm chưa? Em trả lời: dạ, em ăn rồi. Anh bảo: chưa ăn thì nói chưa ăn, anh dẫn đi ăn, bữa cơm có mấy ngàn đâu mà phải nhịn. Lời nói đó như giọt nước tràn ly, kéo em sâu xuống sự mặc cảm đau đớn riêng mình, thế là em quyết định chia tay, dù đau đớn lắm, không muốn làm gánh nặng cho anh nữa. Sau khi cố níu kéo không được, anh hẹn em lần nữa, đưa cho em một danh sách các thứ anh đã tặng em, và bảo nếu chia tay thì em phải trả lại. Tai em như ù đi, em đứng loạng choạng không vững, chỉ nghe loáng thoáng bên tai anh nói hai mươi triệu đồng.
Bây giờ ngồi đây, em hoàn toàn tỉnh táo, đã đọc kỹ danh sách dài mười mấy trang A4 ghi rõ thời gian, sản phẩm, giá tiền, và dưới cùng một con số tròn vành vạnh làm tròn 20 triệu đồng. Từng bông hoa ngày 8/3, ngày đi tô tượng tiền ai nấy trả, đi siêu thị nấu ăn chia đôi, tỉ mỉ từng chi tiết. Suốt ba năm trời quen nhau, đã trao hết cho anh cả linh hồn và thể xác để đổi lấy 20 triệu đồng, và bây giờ nếu không yêu thì trả lại.
Và người đàn ông em yêu ấy còn không quên làm tròn thêm lên thành hai mươi triệu, ấm ức đến tức tưởi, đau đớn đến tận cùng, khi mà giờ đây bữa ăn còn chưa đủ, em lấy đâu số tiền này trả anh. Gia đình em chắc cũng chẳng có số tiền này, bạn bè ai sẽ giúp, mà nói ra chắc nhục nhã lắm, người con gái bỏ hết tất cả vì người đàn ông đòi cô ta 20 triệu đồng.
Những con số quay cuồng trong đầu óc, em lấy đâu ra số tiền đó, nhưng quay lại là điều không bao giờ, sao có thể quay lại với một con người như anh. Và trên hết vẫn còn sốc trước sự thật này, sự thật về người đàn ông ghi chép tỉ mỉ từng món từ ba năm trước.
Em vẫn gọi anh là anh, em không như người khác xưng anh tôi hay mày tao này nọ. Em sẽ cố gắng bằng mọi cách trả lại số tiền này cho anh, bởi em không muốn có một chút dính dáng gì đến anh nữa. Chỉ có điều đôi khi em tự hỏi giá bao nhiêu cho người con gái hiến dâng cả linh hồn và thể xác cho anh? Giá bao nhiêu cho người con gái hy sinh những tháng ngày mơ mộng nhất cho anh? Giá nào cho người con gái yêu anh bằng cả trái tim mình?
Nhãn:
Tâm Sự,
Thư chia tay,
Thư tình,
Thư tình cho anh.
Anh hứa đấy, Lời hứa của một thằng đàn ông...!
Written By Unknown on Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012 | 01:21
(Vuonyeuvn.com) Tôi là 1 cô gái luôn thất bại trong tình yêu, tôi yêu nhiều và cũng bị đá nhiều.Dần dần tôi hầu như chai sạn với cái thứ mà người ta vẫn gọi là tình yêu.Trên sách báo, blog bạn bè, tình yêu là 1 thứ gì đó đẹp lắm. Nhưng với tôi, tình yêu chỉ là thứ làm tôi đau khổ. Tôi căm ghét lũ con trai...Căm ghét.
Cho đến 1 ngày, tôi chứng kiến toàn bộ câu chuyện tình yêu của chị gái tôi. Chị là cô gái câm bẩm sinh, chị không nói được. Dường như ai cũng nghĩ người câm như chị tôi sẽ chẳng có ai yêu huống chi nghĩ đến chuyện có chồng. Chị tôi câm, chị tôi không xinh xắn, chị tôi không ưa nhìn. Nhưng chị tôi có 1 tấm lòng nhân hậu và trái tim cũng biết yêu thương.
Anh ấy là kĩ sư xây dựng, anh ấy đẹp trai, điều kiện, công việc ổn định. Hai người họ ở 2 thế giới hoàn toàn khác nhau. Nhưng lại yêu nhau, họ đến với nhau bất chấp sự ngăn cản của gia đình, bạn bè. Chị gái tôi không nói được 1 tiếng yêu anh ấy lần nào, và vĩnh viễn anh sẽ chẳng được nghe chị ấy nói 1 tiếng yêu. Nhưng anh chấp nhận. Chị cũng biết cách nói lên tình yêu của mình, chị cũng yêu mãnh liệt, yêu tha thiết lắm chứ. Ánh mắt của chị nói lên tất cả.
Chị sống hạnh phúc bên anh, song sinh 2 bé gái dễ thương. Tôi khâm phục chị, khâm phục anh, khâm phục tình yêu của 2 người. Liệu người như anh rể rồi cũng sẽ đến bên tôi chứ?
Cuối cùng 1 người tuyệt vời như anh rể cũng xuất hiện, anh không như những người con trai đã đến với tôi. Cả 1 thời gian dài yêu nhau, anh nói yêu tôi 2 lần. Nhưng tôi biết anh yêu tôi nhiều hơn thế. Anh không sáo rỗng như những chàng trai khác. Anh ít biểu lộ cảm xúc, nhưng anh luôn thầm lặng quan tâm tôi. Tôi yêu anh hơn cả bản thân mình.
Mỗi sáng khi thức dậy tôi đều nhắn 1 tin nhắn " Dậy nào anh yêu! chúc anh 1 ngày mới tốt lành . Hôm nay hãy yêu em nhiều hơn hôm qua nhé". Anh không nhắn lại, nhưng mỗi lần kiểm tra máy anh tôi đều thấy anh cẩn thận lưu lại từng tin của tôi. Khi tôi nhắn đến tin thứ 999 anh đã nhắn lại cho tôi, lần đầu tiên anh nhắn lại "Ngày mai sẽ là tin nhắn thứ 1000, anh sẽ ..."
Tin nhắn có 3 dấu chấm lửng, 1 câu hỏi bỏ ngỏ. Nhưng tôi vẫn vui, tôi vẫn biết anh chẳng hề lạnh lùng như vẻ bên ngoài của anh, tôi vẫn biết anh luôn trân trọng những tin nhắn của tôi. Nhưng khi nhận được tin nhắn duy nhất của anh trong suốt 1 thời gian yêu nhau, tôi hạnh phúc đến ngập tràn.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, cầm máy định nhắn tin cho anh.Nhưng tôi sợ anh vẫn đang ngủ vì đêm qua anh làm việc rất muộn. Tin nhắn thứ 1000 phải thật đặc biệt, tôi bước ra cửa với nụ cười rạng rỡ và ý suy nghĩ về tin nhắn thứ 1000.
" Anh yêu! Em hạnh phúc khi có anh, em biết anh sẽ chẳng bao giờ xa em đâu. Đừng bao giờ buông tay em nhé"
Soạn xong tin nhắn thứ 1000, hồi hộp làm nốt thao tác gửi tin.
...K...e....t chiếc xe tải từ xa lao tới tôi, tôi đã không thể gửi đc tin nhắn thứ 1000 cho anh.
... Tôi vĩnh viên sẽ không thấy ánh sáng nữa, tôi không còn thấy gương mặt của anh nữa. Tôi sẽ không thể nhắn tin cho anh vào mỗi sáng thức dậy nữa. Tôi gần như tuyệt vọng và không thiết sống.Sẽ chẳng có ai dám yêu 1 cô gái mù lòa cả, nếu có thì chắc chỉ có trong chuyện cổ tích mà thôi.
Ngày thứ nhất khi tôi ra viện trở về căn phòng quen thuộc. Tôi nhận đc 1 SMS của ai đó, tôi khóc vì bất lực không thể đọc được. Thậm chí tôi không bấm nổi số máy của anh. Nhưng tôi cũng không muốn nhờ ai khác đọc hay làm hộ.
Ngày thứ 2 khi chiếc đồng hồ báo thức vang lên cũng là tiếng chuông điện thoại báo có SMS mới.
Ngày thứ 3,thứ 4... và ngày nào cũng như ngày nào. Khi tôi thức dậy đều nhận được 1 SMS mà tôi chẳng hề đọc được. Tôi cười chua chát...
1 tháng sau khi rời bệnh viện, tôi bắt đầu ý thức được và có suy nghĩ tích cực hơn. Anh rể tôi đã giúp tôi có 1 việc làm phù hợp với đôi mắt không còn thấy gì nữa.Tôi quen dần với những lời nói thương hại và những ánh mắt tò mò mỗi khi ra đường phố. Công việc rất tốt và mọi người trong công ty đều rất hòa nhã và quý mến tôi. Chỉ có ở công ty tôi mới không có cảm giác cô đơn và nhớ.
Nhưng mỗi lần bước chân vào nhà, tôi đều đau thắt lòng vì nhớ anh, vì cô đơn... Anh không đến thăm tôi lấy 1 lần, không gọi điện hỏi thăm. Cuối cùng anh cũng vẫn chỉ là 1 gã vô tình. Nhưng sao tôi có thể trách anh được, anh có quyền nghĩ về hạnh phúc cho bản thân chứ. Sao có thể yêu 1 cô gái mù lòa, cứ nghĩ đến đó lòng tôi cảm thấy trống trải và òa khóc.
Gần 3 năm sau...
Vẫn vậy, mỗi sáng tôi đều nhận được SMS mà vĩnh viễn tôi không biết nội dung. Có những hôm trời mưa rất to tôi rất ít khi chuẩn bị áo mưa, nhưng không hiểu người lạ mặt nào gửi bác bảo vệ công ty cho tôi 1 cái ô, 1 cái áo khoác cho tôi. Những chuyến xe bus từ cơ quan về nhà, mỗi lần xuống xe đều có 1 bàn tay của ai đó đỡ tôi...Tôi nghĩ đó là bác thu vé xe buýt, tôi cảm ơn nhưng ko nghe thấy tiếng đáp lại.
Hôm đó trên chuyến xe bus từ công ty về nhà. Tôi bước xuống xe ngõ,vẫn bàn tay mọi ngày đỡ lấy tôi. Bất giác đỏ mặt, mặc dù tôi không nhìn thấy gì. Nhưng tôi biết đó là bàn tay của 1 người con trai. Cảm ơn anh và bước về nhà. Đi được 5 bước chân, tôi giật bắn mình khi cái cảm giác quen thuộc khi xưa xuất hiện. Anh ôm lấy tôi từ sau lưng thì thầm nói...
- Làm vợ anh em nhé!
Không thể nhầm lẫn được, bàn tay này, hơi ấm này, giọng nói này không ai khác ngoài anh. Tôi òa khóc như 1 đứa trẻ con, tại sao bao năm tôi cố gắng quên anh, cố gắng áp đặt những suy nghĩ xấu xa về anh. Giờ anh lại quay lại????
- Hôm nay là tin nhắn thứ 1000 anh gửi cho em. Em còn nhớ khi em nhắn tin nhắn thứ 999 anh hứa sẽ nói gì với em không? Đó là lời cầu hôn. Làm vợ anh em nhé!
Giờ thi tôi đã biết, SMS mỗi sáng tôi nhận được trong suốt 3 năm qua là ai? người con trai luôn đỡ tôi và dõi mắt nhìn theo tôi cho đến khi tôi mất hút vào nhà là ai. Những ngày mưa ai là người đem ô và áo khoác?.... Là anh.
Anh không vô tình, anh không lạnh lùng. Anh vẫn luôn lo lắng và luôn đi bên tôi. Anh chưa bao giờ bỏ rơi tôi mặc dù tin nhắn thứ 1000 chưa kịp gửi. Anh vẫn luôn nắm tay tôi. Nhưng sao tôi thấy tự ti thế này.
Sau hôm đó tôi suy nghĩ nhiều hơn về lời câu hôn của anh. Tôi bắt đầu tò mò về những tin nhắn mỗi sáng của anh. Tôi nhờ mẹ đọc cho tôi tin nhắn gần nhất, tin nhắn thứ 1000
" Em yêu! đây là tin nhắn thứ 1000, là 1000 yêu thương, 1000 nỗi nhớ. Mai anh sẽ cầu hôn em, hãy chấp nhận anh nhé. Em đừng lo lắng hay suy nghĩ gì cả. Em không thể nhìn được gương mặt anh. Nhưng em còn có bàn tay, em sẽ nhận ra anh. Em không thể nhắn tin cho anh vào mỗi sáng sớm, nhưng em có thể hôn tạm biệt anh trước khi đi làm. Và anh tin anh có thể làm được nhiều hơn thế nữa... Anh hứa đấy, lời hứa của 1 thằng đàn ông"
Cho đến 1 ngày, tôi chứng kiến toàn bộ câu chuyện tình yêu của chị gái tôi. Chị là cô gái câm bẩm sinh, chị không nói được. Dường như ai cũng nghĩ người câm như chị tôi sẽ chẳng có ai yêu huống chi nghĩ đến chuyện có chồng. Chị tôi câm, chị tôi không xinh xắn, chị tôi không ưa nhìn. Nhưng chị tôi có 1 tấm lòng nhân hậu và trái tim cũng biết yêu thương.
Anh ấy là kĩ sư xây dựng, anh ấy đẹp trai, điều kiện, công việc ổn định. Hai người họ ở 2 thế giới hoàn toàn khác nhau. Nhưng lại yêu nhau, họ đến với nhau bất chấp sự ngăn cản của gia đình, bạn bè. Chị gái tôi không nói được 1 tiếng yêu anh ấy lần nào, và vĩnh viễn anh sẽ chẳng được nghe chị ấy nói 1 tiếng yêu. Nhưng anh chấp nhận. Chị cũng biết cách nói lên tình yêu của mình, chị cũng yêu mãnh liệt, yêu tha thiết lắm chứ. Ánh mắt của chị nói lên tất cả.
Chị sống hạnh phúc bên anh, song sinh 2 bé gái dễ thương. Tôi khâm phục chị, khâm phục anh, khâm phục tình yêu của 2 người. Liệu người như anh rể rồi cũng sẽ đến bên tôi chứ?
Cuối cùng 1 người tuyệt vời như anh rể cũng xuất hiện, anh không như những người con trai đã đến với tôi. Cả 1 thời gian dài yêu nhau, anh nói yêu tôi 2 lần. Nhưng tôi biết anh yêu tôi nhiều hơn thế. Anh không sáo rỗng như những chàng trai khác. Anh ít biểu lộ cảm xúc, nhưng anh luôn thầm lặng quan tâm tôi. Tôi yêu anh hơn cả bản thân mình.
Mỗi sáng khi thức dậy tôi đều nhắn 1 tin nhắn " Dậy nào anh yêu! chúc anh 1 ngày mới tốt lành . Hôm nay hãy yêu em nhiều hơn hôm qua nhé". Anh không nhắn lại, nhưng mỗi lần kiểm tra máy anh tôi đều thấy anh cẩn thận lưu lại từng tin của tôi. Khi tôi nhắn đến tin thứ 999 anh đã nhắn lại cho tôi, lần đầu tiên anh nhắn lại "Ngày mai sẽ là tin nhắn thứ 1000, anh sẽ ..."
Tin nhắn có 3 dấu chấm lửng, 1 câu hỏi bỏ ngỏ. Nhưng tôi vẫn vui, tôi vẫn biết anh chẳng hề lạnh lùng như vẻ bên ngoài của anh, tôi vẫn biết anh luôn trân trọng những tin nhắn của tôi. Nhưng khi nhận được tin nhắn duy nhất của anh trong suốt 1 thời gian yêu nhau, tôi hạnh phúc đến ngập tràn.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, cầm máy định nhắn tin cho anh.Nhưng tôi sợ anh vẫn đang ngủ vì đêm qua anh làm việc rất muộn. Tin nhắn thứ 1000 phải thật đặc biệt, tôi bước ra cửa với nụ cười rạng rỡ và ý suy nghĩ về tin nhắn thứ 1000.
" Anh yêu! Em hạnh phúc khi có anh, em biết anh sẽ chẳng bao giờ xa em đâu. Đừng bao giờ buông tay em nhé"
Soạn xong tin nhắn thứ 1000, hồi hộp làm nốt thao tác gửi tin.
...K...e....t chiếc xe tải từ xa lao tới tôi, tôi đã không thể gửi đc tin nhắn thứ 1000 cho anh.
... Tôi vĩnh viên sẽ không thấy ánh sáng nữa, tôi không còn thấy gương mặt của anh nữa. Tôi sẽ không thể nhắn tin cho anh vào mỗi sáng thức dậy nữa. Tôi gần như tuyệt vọng và không thiết sống.Sẽ chẳng có ai dám yêu 1 cô gái mù lòa cả, nếu có thì chắc chỉ có trong chuyện cổ tích mà thôi.
Ngày thứ nhất khi tôi ra viện trở về căn phòng quen thuộc. Tôi nhận đc 1 SMS của ai đó, tôi khóc vì bất lực không thể đọc được. Thậm chí tôi không bấm nổi số máy của anh. Nhưng tôi cũng không muốn nhờ ai khác đọc hay làm hộ.
Ngày thứ 2 khi chiếc đồng hồ báo thức vang lên cũng là tiếng chuông điện thoại báo có SMS mới.
Ngày thứ 3,thứ 4... và ngày nào cũng như ngày nào. Khi tôi thức dậy đều nhận được 1 SMS mà tôi chẳng hề đọc được. Tôi cười chua chát...
1 tháng sau khi rời bệnh viện, tôi bắt đầu ý thức được và có suy nghĩ tích cực hơn. Anh rể tôi đã giúp tôi có 1 việc làm phù hợp với đôi mắt không còn thấy gì nữa.Tôi quen dần với những lời nói thương hại và những ánh mắt tò mò mỗi khi ra đường phố. Công việc rất tốt và mọi người trong công ty đều rất hòa nhã và quý mến tôi. Chỉ có ở công ty tôi mới không có cảm giác cô đơn và nhớ.
Nhưng mỗi lần bước chân vào nhà, tôi đều đau thắt lòng vì nhớ anh, vì cô đơn... Anh không đến thăm tôi lấy 1 lần, không gọi điện hỏi thăm. Cuối cùng anh cũng vẫn chỉ là 1 gã vô tình. Nhưng sao tôi có thể trách anh được, anh có quyền nghĩ về hạnh phúc cho bản thân chứ. Sao có thể yêu 1 cô gái mù lòa, cứ nghĩ đến đó lòng tôi cảm thấy trống trải và òa khóc.
Gần 3 năm sau...
Vẫn vậy, mỗi sáng tôi đều nhận được SMS mà vĩnh viễn tôi không biết nội dung. Có những hôm trời mưa rất to tôi rất ít khi chuẩn bị áo mưa, nhưng không hiểu người lạ mặt nào gửi bác bảo vệ công ty cho tôi 1 cái ô, 1 cái áo khoác cho tôi. Những chuyến xe bus từ cơ quan về nhà, mỗi lần xuống xe đều có 1 bàn tay của ai đó đỡ tôi...Tôi nghĩ đó là bác thu vé xe buýt, tôi cảm ơn nhưng ko nghe thấy tiếng đáp lại.
Hôm đó trên chuyến xe bus từ công ty về nhà. Tôi bước xuống xe ngõ,vẫn bàn tay mọi ngày đỡ lấy tôi. Bất giác đỏ mặt, mặc dù tôi không nhìn thấy gì. Nhưng tôi biết đó là bàn tay của 1 người con trai. Cảm ơn anh và bước về nhà. Đi được 5 bước chân, tôi giật bắn mình khi cái cảm giác quen thuộc khi xưa xuất hiện. Anh ôm lấy tôi từ sau lưng thì thầm nói...
- Làm vợ anh em nhé!
Không thể nhầm lẫn được, bàn tay này, hơi ấm này, giọng nói này không ai khác ngoài anh. Tôi òa khóc như 1 đứa trẻ con, tại sao bao năm tôi cố gắng quên anh, cố gắng áp đặt những suy nghĩ xấu xa về anh. Giờ anh lại quay lại????
- Hôm nay là tin nhắn thứ 1000 anh gửi cho em. Em còn nhớ khi em nhắn tin nhắn thứ 999 anh hứa sẽ nói gì với em không? Đó là lời cầu hôn. Làm vợ anh em nhé!
Giờ thi tôi đã biết, SMS mỗi sáng tôi nhận được trong suốt 3 năm qua là ai? người con trai luôn đỡ tôi và dõi mắt nhìn theo tôi cho đến khi tôi mất hút vào nhà là ai. Những ngày mưa ai là người đem ô và áo khoác?.... Là anh.
Anh không vô tình, anh không lạnh lùng. Anh vẫn luôn lo lắng và luôn đi bên tôi. Anh chưa bao giờ bỏ rơi tôi mặc dù tin nhắn thứ 1000 chưa kịp gửi. Anh vẫn luôn nắm tay tôi. Nhưng sao tôi thấy tự ti thế này.
Sau hôm đó tôi suy nghĩ nhiều hơn về lời câu hôn của anh. Tôi bắt đầu tò mò về những tin nhắn mỗi sáng của anh. Tôi nhờ mẹ đọc cho tôi tin nhắn gần nhất, tin nhắn thứ 1000
" Em yêu! đây là tin nhắn thứ 1000, là 1000 yêu thương, 1000 nỗi nhớ. Mai anh sẽ cầu hôn em, hãy chấp nhận anh nhé. Em đừng lo lắng hay suy nghĩ gì cả. Em không thể nhìn được gương mặt anh. Nhưng em còn có bàn tay, em sẽ nhận ra anh. Em không thể nhắn tin cho anh vào mỗi sáng sớm, nhưng em có thể hôn tạm biệt anh trước khi đi làm. Và anh tin anh có thể làm được nhiều hơn thế nữa... Anh hứa đấy, lời hứa của 1 thằng đàn ông"
Đừng bỏ anh mà đi
![]() | |
|
từ sáng tới giờ chưa có cái gì vào bụng... Tôi giật mình ngẩng mặt nhìn lên ,thì ra là một cô bé rất còn trẻ,mặt mày ủ rũ chân tay dệu dạo ,tôi móc túi dúi vội ít tiền lẻ vào cái bàn tay đang run lên vì đói,trong đầu chợt tự hỏi sao trông như thế kia mà lại đi ăn xin được nhỉ ,mải suy nghĩ miên man ngoảnh lại đã thấy đâu mất rồi
Hai tuần sau ,tôi đang đi lang thang trong công viên thì bị một người nhảy xổ ra chặn đường
''Anh ơi !cho em xin 2 ngàn ...''
Cái giọng nghe quen quen như tôi đã nghe ở đâu rồi thì phải ,ngẩng mặt nhìn lên tôi nhận ra chính là cô bé hôm trước cũng xin tôi 2 ngàn mua bánh ,nhưng sao hôm nay khác quá vậy ,chẳng có vẻ gì là ăn xin cả mà giống con nhà khá giả thì đúng hơn
Tôi đang thộn mặt ra thì cô bé vừa cười vừa nói oang oang,
'' Em đùa anh đấy ,tai bọn bạn em nó thách em đi xin được tiền của ai ,thấy anh chiều nào cũng lang thang trong này lên em nhảy ra xin anh đó ,bọn bạn em chúng nó ngồi đằng kia kìa '',
Nhìn theo tay cô bé ,chỉ thấy dăm ba cái đầu lố nhố sau gốc cây xà cừ cười rũ rượi .mặt tôi lúc đó trầm hẳn xuống ,
Tôi cất giọng
'' Sao em đùa kiểu gì kỳ cục vậy ?,người ta bất quá mới phải ngửa tay đi xin,chứ đằng này ...''
Tôi định nói một tràng dài nhưng nhìn mặt cô bé rủ xuống ,lấm lét nhìn tôi như người biết mình sai rồi ,nên tôi thôi không nói gì nữa ...Chúng tôi quen nhau kể từ ngày đó ,thật tình cờ và như một định mệnh khó lòng thay đổi .chẳng biết số phận đưa đẩy thế nào ,chúng tôi càng ngày càng gặp nhau nhiều hơn ,quấn quýt bên nhau như không thể xa dời ,tình cảm cũng lớn dần theo thời gian .yêu nhau cũng được khá lâu,
Một hôm tôi nhận được cú điện thoại giữa trưa của em
'' Anh à ,em đang rất buồn ,anh có thể đến với em ngay bây giờ và ngay lúc này được không ?...''
Vì tôi đang bận một số việc dang dở với lại tôi nghĩ chắc em chỉ buồn vu vơ ,nhớ tôi quá ,mà gọi tôi đến thôi nên tôi bảo với em rằng chờ anh một chút xíu nữa thôi là anh đến với em liền
Nào ngờ đâu
'' Chỉ một chút xíu nữa thôi ''
Đã làm tôi ân hận đến suốt quãng đời còn lại của cuộc đời mình .
Lúc tôi đến chỗ hẹn ,đã thấy em ngồi thờ thẫn bên lan can tầng 12 của khu toà nhà cao ốc mà chiều chiều chúng tôi hay ngồi hóng mát ,cũng là lần đấu tiên chúng tôi ngồi tâm sự với nhau ở đây.đôi mắt u buồn xen lẫn sầu não đang chăm chăm nhìn tôi như muốn oà khóc ,
Tôi hỏi em có chuyện gì vậy ,em không trả lời ,im lặng ,một lúc lâu sau bật khóc .trong tiếng nấc nghẹn ngào tôi chỉ kịp nghe thấy thoang thoảng trong gió giọng em thoảng thốt
'' Em muốn được nhìn thấy anh lần cuối ...''
Và rồi lao nhanh xuống dưới ...theo phản xạ tự nhiên tôi dướn người thật mạnh vừa vặn nắm kịp bàn tay bé nhỏ của em ,toàn thân hình em đang lơ lửng giữa khoảng không .lúc này tôi hoảng hốt và hoang mang đến tột độ ,không kịp suy nghĩ ,không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa .trong linh tính và tiềm thức tôi chỉ biết rằng làm sao để kéo em lên trên càng nhanh càng tốt
Em cười ,nụ cười rất mãn nguyện ,em bảo tôi rằng
''Anh đừng cố gắng kíu em nữa ,em không xứng đáng với tình yêu anh giành cho em đâu ,em không thiết sống nữa ,có lẽ chỉ có cái chết mới giải thoát được cho em thôi ,gặp được anh lần cuối là em đã thấy vui rồi ,cám ơn tình yêu anh đã dành cho em ,vĩnh biệt anh ...Cún yêu của em ...''
Rồi từ từ buông tay tôi ra ,tôi gào lên như một con thú bị trúng tên trong đêm tối ,đau đớn quằn quại ,tôi nói với em rằng ,có chuyện gì từ từ lên đây rồi hãy nói, anh còn một điều chưa nói với em ,nghe anh và tin anh lên đây đi nào ,anh yêu em nhiều lắm và càng không muốn mất em nhưng ... tất cả đều vô vọng ...không kịp nữa rồi ...
''Anh đã giết cô ấy ? ''
.......'' vâng ''........''
" vì cãi vã và xích mích với cô ấy anh đã đẩy cô ấy ngã ? '
........'' vâng ''
. Trong một phiên toà ,tôi như một cái xác mà không có hồn ,toà hỏi gì tôi chỉ im lặng và '' vâng '' .Trong tâm can tôi chỉ biết rằng ,chính tôi , '' vâng '' chính tôi là người đã giết chết cô ấy .5 năm ,đó là cái án giết người ngộ sát mà tôi phải nhận ,tôi được đưa đi đến một trại biệt giam mà tôi cũng chẳng nhớ là ở đâu nữa .bắt đầu từ đây ,cuộc đời của tôi chỉ bao trùm toàn một mầu đen tối ,u ám và ảm đạm .
Xuân sang , hè tới rồi đông về ,ngày nối ngày như những cái vòng tròn lẩn quẩn ,nhìn từ cái song sắt bé nhỏ ra ngoài ,đâu đâu cũng thấy cảnh vật thê lương ai oán .con giun ngoài kia đang quằn quại đâu đớn vì bị những chú kiến cắn xé tơi tả ,con chích bông bị trúng đạn đang cố gắng nết từng bước ,từng bước về cái tổ ấm của mình ,con nó đang chờ há mấy cái miệng đỏ lòm như những thùng không đáy ,buồn đến não lòng ....
Tôi chẳng hiểu vì sao em lại bỏ tôi một mình lại trên cõi đời này ,càng không biết tại sao em xử sự với tôi như vậy .một hôm người thân của tôi vào thăm tôi, tình cờ tôi được nghe kể lại ,trong một lần mẹ vắng nhà ,em đã bị người bố dượng cưỡng hiếp ,rồi lại đến người con riêng của ông bố khốn nạn kia cưỡng hiếp ,hai bố con thay nhau làm nhục em ,mặc cho em kêu gào van xin nhưng hai con ác thú kia vẫn không buông tha, trong cơn tủi nhục và cùng quẫn em đã .....
Mắt và tim tôi như ứa máu ,vừa sôi sục ,vừa giận dữ ,vừa xót thương lai vừa cay đắng ....
'' Sao em ngốc quá đi thôi ! xã hội , loài người không thương em thì còn có anh ,anh thương em nữa mà ,chỉ cần có anh là đủ phải không em ?....''.
..........giọt nước mắt ,cũng là giọt máu tuôn rơi ,đẫm lệ trên bờ môi hoen úa ............................
Hết 5 năm mãn hạn ra tù ,tôi được trả tự do ,nhưng giờ đây , tôi biết làm gì ? đi đâu về đâu ? tôi như con thú hoang ,lang thang trong rừng sâu . lầm lũi bước đi ,đi mãi ,đi mãi ,đi cho đến lúc mệt mỏi kiệt sức ngã gục xuống ,lim dim và lịm dần trong màn đêm tĩnh lặng .
Một hôm ,đang ngồi bên ven hồ trầm tư thì có ai đó lay lay vai tôi và một giọng nói ấm áp thân thuộc nhè nhẹ vang lên
'' Anh ơi !cho em xin 2 ngàn ,em mua bánh mì ,từ sáng giờ chưa có gì vào bụng"
Tôi giật mình ngoảnh lại nhìn thấy một cô bé khoảng 5 tuổi mặt mũi đen nhẻm đang chìa hai tay ra xin tôi 2 ngàn .bỗng chốc những kỉ niệm ngày xưa như tràn về ,tôi ôm trầm lấy bé kon khóc nức nở
'' Ừm ! bé ngoan ,anh sẽ cho em 2 ngàn và tất cả số tiền mà anh đang có đây ...''
Ngẩng mặt lên nhìn trên bầu trời xanh thăm thẳm kia có đám mây hình khuôn mặt của em đang cười như nói với tôi rằng
'' em đây ! bé kon của anh đây ,anh đừng buồn ...''
............'' em ơi !anh xin em hãy về với anh ,đừng bỏ anh trơ trọi một mình ,anh mãi yêu em ,nhiều lắm em có biết không !!!?...''