tháng 11 2012 - Blog Của Cái Hữu Thanh 2
Headlines News :

25 Minutes - Michael Learns To Rock

Written By Unknown on Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2012 | 02:48


Tuổi hồng

Ước tuổi hồng một lần dừng trở lại

Để tôi về ướp sách với tương lai
Ước một lần nắng hồng thôi vươn vấn
Tóc ai thơm thả nắng buông rất dài

Ôi, hiên trường trống đã điểm ngân
Lòng rộn ràng môi nở nụ cười thân
Muốn với tay ôm tình yêu trường lớp
Nắng vội vàng cất gót lướt qua sân

Một ngày xưa sao thân thương đến thế
Tiếng hàng dương rì rào trọn hồn quê
Lòng tha thiết mối tình thơ mới ngõ
Chẳng biết gì vần thơ ấy còn nghe

Rồi ngày xa nhau nỗi buồn sách vở
Chia nhau đây một chút thương, chút nhớ
Mai bạn đi trên đường đời vạn nẻo
Trang vở đây ghi lại những ước mơ

Tôi vẫy tay nhìn gió cuốn đi theo
Cuối phương trời hoa cỏ sầu rũ héo
Chắc người buồn nên cảnh cũng chẳng vui
Mà tâm người có ai lại mừng reo

Cô-người thắp sáng ước mơ tôi

(Vuonyeuvn.com) - Tuổi thơ tôi cay đắng chứng kiến những trận đòn oan của người cha tồi tệ dành cho mẹ.
Trước
đây, mặc dù là một đứa con gái chính hiệu nhưng tính cách tôi lại trái 
ngược hoàn toàn. Tôi thích cắt tóc ngắn như bọn con trai, ăn mặc những 
bộ đồ rộng thùng thình và sẵn sàng đánh nhau một tên con trai nào đó dám
xúc phạm đến danh dự của tôi và người thân, bạn bè của tôi. Tôi ghét 
cay ghét đắng những giọt nước mắt, yểu điệu của lũ con gái trong lớp. Bỏ
ngoài tai những ý kiến của mọi người coi tôi là “khùng”, là “ điên” tôi
làm những gì tôi thích, tôi nghĩ là đúng. 

Tuổi thơ tôi cay đắng chứng kiến những trận đòn 
oan của người cha tồi tệ dành cho mẹ. Những tiếng khóc nấc, nghẹn đắng 
của mẹ đã ám ảnh tôi suốt một thời gian dài. Tôi thấy thương mẹ lắm 
nhưng chẳng biết phải làm gì. Tôi căm ghét người mà trên danh nghĩa hằng
ngày tôi vẫn gọi là ba. 

Tôi trở nên chai lì, tỏ thái độ “ bất cần đời”. 
Đi học tôi chẳng còn thấy được niềm vui trong đó. Tôi đến lớp chỉ là 
theo cái lệ thông thường, là khoảng thời gian để tôi khỏi phải ở nhà 
thấy những trận đòn của ba dành cho mẹ. Tôi cũng chẳng thấy xấu hổ mỗi 
khi thầy gọi lên bảng mà không làm được bài. Và hệ quả tất yếu của một 
kẻ lười học là được thường xuyên “ngồi” vào sổ đầu bài. Cuối tuần đứng 
lên chịu trận cho thầy cô mắng nhiếc. Tôi nhớ năm học lớp 7, đến kì họp 
phụ huynh, tôi nói rõ với thầy chủ nhiệm của mình và mong thầy xem xét 
hoàn cảnh gia đình cho tôi được miễn phụ huynh không đến họp. Thế nhưng 
thầy đã quát mắng tôi, coi tôi giống như một kẻ chuyên lừa lọc. Thầy bảo
“Tất cả chỉ là ngụy biện”. Cuối năm thầy xếp tôi vào loại hạnh kiểm 
yếu, suýt nữa tôi phải ở lại lớp. Từ khi biết nhận thức, đến lớp chưa 
một lần tôi được gặp một thầy cô tận tụy, thấu đáo hiểu những tâm tư 
tình cảm của học trò. 

Tôi bước chân vào lớp 9. và tôi đã may mắn được 
gặp cô. Buổi đầu tiên cũng giống như những buổi đầu tiên các năm học 
trước tôi chẳng thèm quan tâm đến cô là ai, dạy môn gì, có hiền hay khó 
tính. Thỉnh thoảng trong những cái nhìn bâng quơ tôi bắt gặp ánh mắt một
mí của cô. “rồi cô cũng như các giáo viên khác” - tôi nghĩ. Nhưng tôi 
đã sai. 

Những buổi đầu tới lớp tôi lờ mờ nhận ra ở cô có 
cái gì đó rất khác. Đó là cách nói chuyện thân tình, gần gũi, cách dạy 
không tạo áp lực cho học sinh. Và bất ngờ vào một buổi tối thứ 7, cô đạp
chiếc xe cũ cọc cạch cùng Thương bạn lớp trưởng đến nhà tôi. Lúc đó tôi
bất ngờ thì ít nhưng xấu hổ rất nhiều. Vì ba tôi - ông đang còn say 
rượu nằm chỏng chơ bên hiên, mẹ lúi cúi ngồi băm bèo cho lợn. Tôi đứng 
trân ra và chỉ thốt lên được một tiếng: “ Cô…” 

Cô ngồi trò chuyện với mẹ tôi. Thường ngày tôi 
gan lì, mạnh dạn nhưng hôm nay tôi như con mèo hen rụt rè chỉ biết im 
lặng. Ở phía bên ngoài tôi mường tượng ra cuộc nói chuyện của mẹ với cô.
Đó có thể là những lời khuyên, góp ý với phụ huynh đối với một học sinh
cá biệt? Rồi sáng thứ hai đi học tôi nhận được một… bức thư. Tôi định 
quẳng nó vào hộc bàn vì nghĩ rằng lại có tên con trai nào viết thư vớ 
vẩn. Nhưng…đập vào mắt tôi ngay dưới dòng chữ người gửi là nét chữ nắn 
nót: Cô giáo Hải Hằng. Lúc đó do tò mò tôi vội bóc thư ra đọc. Từng lời 
tâm sự của cô như cuốn hút lấy tôi. Cô có một hoàn cảnh tương tự tôi. 
Cũng có lúc cô tuyệt vọng nhưng rồi cô nghĩ về bản thân, về người mẹ đau
khổ để cứu vãn cuộc sống. Và cô đã sống tốt cho đến tận bây giờ. Tôi 
nhớ mãi câu nói cuối cùng trong thư cô viết “Em muốn thay đổi cuộc đời 
mình chứ? Tự tin lên, cô và các bạn luôn ở bên cạnh em” 

Tôi đã từng chai sạn với cảm xúc, đã từng quên và
không cho phép nước mắt của mình rơi ra vậy mà đọc thư cô xong tôi đã 
khóc một cách ngon lành. Tôi khóc vì lần đầu tiên có một người ngoài mẹ 
tôi là cô lại quan tâm tôi đến vậy. Tôi hạnh phúc tột bậc vì với một đứa
cá biệt như tôi còn được một người như cô quan tâm và để ý. 

Cô bắt đầu vực dậy tinh thần cho tôi. Tôi bắt đầu
mò mẫm, gom nhặt lại từng chút kiến thức trước đây mình đã bỏ lỡ dưới 
sự dìu dắt của cô. Cô dành những khoảng thời gian ít ỏi của mình để kèm 
cặp tôi mà không hề nhận lấy một chút thù lao nào. Cô động viên, thôi 
thúc tôi phấn đấu. Tôi bắt đầu quay cuồng, say mê cùng cùng với những 
câu chữ, con số. Nhưng cũng có lúc tôi cảm thấy kiến thức tôi hổng quá 
nhiều mà trí nhớ có hạn khiến đầu óc tôi quá tải. Tôi nản chí, gặp cô 
“Em không làm được đâu ạ, sự cố gắng của em bây giờ đã quá muộn rồi cô 
ơi”. Khi nghe những lời nói của tôi, cô im lặng rồi nhìn sâu vào mắt 
tôi. Cô từ từ cầm lấy tay tôi “Vạn sự khởi đầu nan hãy tin vào bản thân 
mình chứ!”. Tôi ôm cô và òa khóc nức nở. Tôi nhận thấy hơi ấm đang lan 
tỏa trong người con, hơi ấm không hẳn là của một người cô nữa mà nó 
giống như người chị, người mẹ hiền yêu dấu. 

                             
                       (Ảnh chỉ mang tính minh hoạ - Nguồn: Internet)

Tôi lại cố gắng, quyết tâm thay đổi cuộc đời mình
như từng hứa với cô. Tôi sẽ chứng tỏ cho mọi người thấy rằng tôi không 
xấu, không “hư hỏng” như mọi người nghĩ. Tôi chăm chỉ, cố gắng học mọi 
lúc mọi nơi. Những ánh mắt của đám bạn nhìn tôi bắt đầu khác hơn. Chẳng 
có ai có thể tin rằng tôi đã thay đổi nhanh chóng đến như vậy. Tôi hạnh 
phúc khi lần đầu trong đời được xếp loại học sinh khá, hạnh kiểm tốt. Và
còn hạnh phúc hơn khi thi đỗ vào trường công lập với số điểm suýt soát.
Khỏi phải nói tôi vui cỡ nào, tim tôi như muốn ngừng đập, vỡ tung khỏi 
lồng ngực. Cô nhìn tôi, nụ cười mãn nguyện. 

Lên phổ thông tuy không được học cô nữa nhưng tôi
vẫn thường xuyên đến nhà cô. Có chuyện vui chuyện buồn tôi đều kể cho 
cô nghe. Tôi hạnh phúc được nép vào lòng cô mà nức nở, khóc cho thỏa nỗi
lòng bấy lâu nay. 

Giờ đây, khi ngoài kia những bông hoa khoe sắc 
thắm chuẩn bị chào mừng cho ngày lễ của thầy cô là lúc tôi bước sang 
quãng đường sinh viên của năm thứ 2. Nỗi nhớ cô lại ùa về. Tôi biết từ 
đây cô sẽ không còn bên tôi để động viên và an ủi nữa nhưng tôi sẽ luôn 
giữ trong tim mình lời hứa sẽ học tốt và tiếp tục ước mơ thay đổi cuộc 
đời như cô từng khai sáng. Xin ngàn lần gửi đến cô lời cảm ơn sâu sắc. 

Cả thế giới biết anh yêu em!

Written By Unknown on Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2012 | 00:44

(Vuonyeuvn.com) - Nàng là một cô gái đẹp, đẹp từ khuôn mặt đến nội tâm. Nàng là một tình nguyện viên chuyên đi quyên góp lương thực và đồ dùng để ủng hộ cho những trại trẻ mồ côi.

Nàng gặp hắn ở đó, một người đàn ông có dáng người thô kệch bị câm. Hắn ta sống từ bé ở đây và bây giờ lớn cũng chẳng đi đâu làm ăn gì mà ở lại cô nhi viện chăm sóc những đứa trẻ tội nghiệp. Mọi công việc nặng nhọc hắn đều làm hết. Người ta bảo hắn không biết cười, cũng chẳng ai biết tên hắn, chỉ gọi là "Gã câm".

Nàng là người duy nhất vẫn cười với hắn mặc dù hắn luôn tỏ ra khó chịu. Nàng là người duy nhất chịu ngồi cùng bàn ăn cơm chung với hắn. Và nàng cũng là người kiên trì nhất chịu ngồi nói chuyện độc thoại một mình với hắn.

Hắn ngóng đợi từng ngày từng ngày để được gặp nàng. Chỉ cần nhìn thấy nàng là hắn đã vui lắm rồi. Hắn ríu rít theo nàng đi phát quà và chăm sóc những đứa trẻ. Nàng dạy hắn viết chữ, nàng dạy hắn cách đối xử dịu dàng với tất cả, nàng dạy hắn cười.

Trong mắt gã đàn ông sống trong thế giới câm lặng đó thì nàng giống như một nàng tiên tuyệt diệu đem lại cho hắn mọi thứ, trong đó có cả cái thứ người đời gọi là tình yêu. Hắn yêu nàng, một gã câm đem lòng yêu người phụ nữ xinh đẹp, hoàn hảo như nàng!

- Này câm, mày không được thích con bé tình nguyện viên xinh xinh đâu đấy! - Bà sơ già trong trại trẻ ngiêm mặt dặn kín hắn.
Hắn ngạc nhiên, ú ớ như hỏi lại.
- Con nhỏ ấy xinh thế, mày thì đã nghèo, trông tướng thô lỗ lại còn bị câm, với làm sao được, thích nó rồi lại bệnh tương tư thì khổ cái thân chứ sao!

Hắn cúi gằm mặt xuống ỉu xìu. Hơn 30 năm chỉ quanh quẩn sống trong cái trại trẻ bé tí này, khó khăn lắm hắn mới biết cảm giác thích một người, hắn không dừng lại được, hắn thích nàng lắm!

Nhưng dù sao hắn thích thì cũng để trong lòng vậy thôi, cũng chẳng dám thổ lộ ra với nàng. Hắn ý thức được bản thân, bà sơ nói đúng, hắn là kẻ vô sản nên không thể có được nàng, một viên ngọc quý.

- Anh câm này, sao anh không có tên? - Nàng mỉm cười dịu dàng hỏi hắn.

Hắn lắc đầu, cười ngờ nghệch mà thảm thương, nguệch ngoạc viết mấy dòng lên giấy " tôi mồ côi từ bé, lại bị câm, còn sống là tốt rồi, quan tâm gì đến cái tên đâu".

- Thế để em đặt tên cho anh câm nhé! - Nàng cười rõ tươi, để lộ cái răng khểnh duyên dáng diệu kì - À, để xem nào, từ giờ em gọi anh là Kem nhé, tên hơi kì chút nhưng em thích ăn kem lắm. Hì hì!

Hắn chả hiểu gì, ngơ ngác nhìn nàng như trẻ con, vậy là từ giờ hắn đã có tên, hơn 30 năm có mặt trên cõi đời, hôm nay chính thức hắn đã có một cái tên. Hắn viết cái tên Kem ra giấy rồi bắt từ giờ mọi người phải gọi hắn như vậy.

Khoá tình nguyện 3 tháng của nàng kết thúc. Hôm chia tay, nàng ôm bọn trẻ rơm rớm nước mắt, hắn nhìn nàng, lặng thinh.

- Anh Kem ở lại chăm sóc bọn trẻ tốt nhé, anh nhớ ôn lại những gì em đã dạy học cho anh để còn dạy lại cho mấy đứa nhóc đấy!

Hắn khẽ gật đầu, mặt buồn buồn!

Ngày hôm sau nàng không đến nữa, hắn biết thừa thế mà theo bản năng thỉnh thoảng vẫn ngóng ra ngoài. Tập giấy nàng tặng để học chữ được hắn giữ gìn rất cẩn thận, lúc rảnh hắn vẫn lôi ra viết tên nàng rồi viết tên hắn. Bà sơ thấy vậy phiền lòng lắm.

- Này Kem, tao bảo mày là không được thích cái con nhỏ tình nguyện ấy rồi cơ mà, trông mày bây giờ như thằng ất ơ ấy. Nó không đến cái trại trẻ rách này nữa đâu, mày đừng ngóng, quên nó đi. Mà từ giờ không có kem với củng gì nữa, tao vẫn sẽ gọi mày là thằng câm của ngày trước, rõ chưa?

Hắn buồn xo, lủi thủi vào một góc ngồi. Nàng mới chỉ dạy hắn cách nhớ thương một người thôi, chứ đã dạy hắn cách quên một người như thế nào đâu.

Hắn lại trở nên lầm lì và cộc cằn như xưa, hắn cũng chẳng cười với bất cứ ai nữa.

Rồi nàng lại xuất hiện sau một thời gian dài. Hắn nhìn thấy nàng, mỉm cười ngờ nghệch, cái nụ cười mà hắn cất giữ chỉ để dành riêng cho nàng. Nàng vẫn xinh đẹp và quyến rũ như vậy, nàng còn mua kem cho hắn nữa. Cái kem lạnh buốt tê cóng cả răng. Hắn không dám ăn, cầm cái kem và ngắm nàng ăn đến nỗi cái kem chảy nước đầy ra tay.

-Ơ anh Kem ăn đi, ngon lắm đấy!

Hắn nhìn nàng, cười cười, cứ để mặc cho kem chảy mãi.

- Bao giờ anh Kem lên thành phố chơi với em nhé, em bảo bạn em xin việc cho, anh kiếm thêm chút tiền để phụ giúp các sơ.

Nghĩ đến chuyện được gần nàng hắn vui lắm, xin bà sơ cho lên thành phố ngay. Mới đầu sơ bà phản đối kịch liệt, sau đó bà đổi hướng sang khuyên nhủ ngọt ngào, lí lẽ. Hắn không được như ý tỏ ra bực dọc, nhấm nhẳng với mọi người. Thấy hắn khổ tâm quá, bà sơ đành phải dồng ý cho hắn đi.

- Trên ấy mà khổ quá thì mày về đây với tao và bọn trẻ nhé!

Hắn tỏ ra hớn hở, gật đầu lia lịa.


Cuộc sống thành phố không êm đềm và tuyệt diệu như hắn tưởng tưởng. Hắn không được gặp nàng thường xuyên, nhưng công việc thì cũng tạm được.

Một lần rủ hắn đi ăn cơm trưa, nàng nói với hắn rằng nàng sắp kết hôn, nàng rất vừa thấy hạnh phúc vừa thấy hồi hộp, lo lắng. Hắn ngồi đơ người một lúc. Nàng sẽ lấy chồng, vậy là hắn sắp mất nàng rồi ư? Không, nàng đã bao giờ là của hắn đâu mà mất được.

Lặng lẽ quan sát những lúc nàng cười, nàng trò chuyện mà hắn thấy tim mình như vỡ ra. Hắn yêu nàng, rất rất yêu, hắn muốn hét to cho nàng hiểu điều ấy, mặc kệ nàng có chịu đáp trả lại tình cảm đó hay không. Nhưng hắn không thể, vì hắn là một gã câm.

Đám cưới diễn ra đúng như kế hoạch, hắn cũng đến dự với tư cách bạn của cô dâu. Hắn mặc một bộ đồ cũ kĩ, đi đôi giày cũ kĩ, tiền mừng của hắn toàn tờ bạc lẻ nhưng chẳng chịu thua kém ai. Người ta đi bao nhiêu hắn cũng mừng nàng như vậy, có khi còn hơn ấy.

Mọi người ai nhìn hắn cũng tránh xa và tỏ ra khinh bỉ, chỉ có mỗi nàng, dù mặc bộ quần áo bình thường hay đang vận bộ váy cưới thì nàng vẫn dịu dàng với hắn.

Nàng giờ đây đã trở thành vợ người ta, thế nhưng hắn vẫn không thể dừng chuyện yêu nàng lại được. Hắn vẫn là bạn của nàng, vẫn là người nàng tìm đến mỗi khi có tâm sự buồn. Mặc dù hắn chỉ biết im lặng, đôi khi là chìa những tờ khăn giấy cho nàng nhưng nàng vẫn rất thích được ngồi trò chuyện cùng hắn, cái cảm giác bình yên mà nàng không tìm ở đâu được, kể cả người chồng mà nàng rất yêu thương.

Hàng ngàn lần hắn muốn nói hắn yêu nàng, một việc làm rất đơn giản mà hắn không bao giờ làm được, vì hắn bị câm, và vì nàng mãi không thuộc về hắn. Nàng thích kem, hắn thường xuyên mua đem đến cho và lặng lẽ ngắm nhìn nàng ăn chúng, hạnh phúc đơn giản chỉ là thế.

Rồi chồng nàng ghen chuyện nàng thường xuyên gặp hắn, cuộc sống gia đình nàng lục đục, nàng buồn nhiều và cũng ít đi gặp hắn hơn.

Một lần hắn mua rất nhiều kem mang đến cho nàng, lại nhằm đúng lúc chồng nàng cũng có nhà. Chồng nàng tỏ ra hằm hè vô cùng khó chịu, nàng thì cảm thấy rất khó xử, chỉ có hắn là vẫn cười tươi giơ túi kem ra cho nàng.

Nàng không nỡ từ chối, rụt rè đưa tay đỡ lấy túi kem, chồng nàng thấy vậy liền chạy đến giằng túi kem rồi ném thẳng ra ngoài đường.

- Nếu cô thích thì đi theo hắn luôn đi!

Nàng bật khóc, cố giải thích. Hắn đần mặt ra không hiểu rằng mình đã gây ra hậu quả gì. Hai vợ chồng nàng cãi nhau to tiếng, một lúc sau chồng nàng đẩy cửa bỏ đi đâu đó, nàng ngồi trong nhà khóc lóc vật vã, hắn vẫn đứng ở ngoài chứng kiến từ nãy giờ. Thấy chồng nàng đi rồi, hắn đi vào, đưa cho nàng khăn giấy rồi ú ớ mấy từ gì đó. Nàng hất tay hắn ra:

- Anh Kem đi đi, em ghét anh lắm, từ lần sau anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa!

Hắn sững sờ, nàng chưa bao giờ quát hắn, chưa bao giờ đuổi hắn như thế. Hắn im lặng, đứng nhìn nàng một lúc rất lâu rồi quay đầu bước đi. Túi kem hắn mua bị chồng nàng ném ra đường đã chảy tan thành nước.

Hắn buồn bã bước từng bước nặng nề trên đường. Hắn định sáng hôm sau sẽ trở về trại trẻ mồ côi.

Lúc dọn đồ đạc hắn cất cẩn thận cái lọ có rất nhiều con hạc giấy hắn đã tự tay gấp cho nàng, định rằng sẽ tặng nó cho nàng vào một - dịp - đặc - biệt. Hắn muốn gặp nàng lần cuối vì hắn biết nàng sẽ không bao giờ đến cô nhi viện nữa.

Hắn đứng từ xa lặng nhìn nàng, hắn muốn chạy đến hét thật to 3 chữ "Anh yêu Em" nhưng không thể, bởi vì hắn bị câm. Nhưng nếu có thể nói được thì hắn có dám không nhỉ?

Bỗng hắn thấy có một kẻ côn đồ lại gần nàng định sàm sỡ, hắn thấy hai người đang vật lộn với nhau, con đường lúc đó vắng tanh không ai qua lại. Chẳng kịp suy nghĩ, hắn lao đến nhưng đã quá muộn. Tên côn đồ nằm đó máu me bê bết, còn nàng thì sợ hãi ngồi run rẩy bên cạnh với con dao vẫn đang cầm chặt trên tay.

Nàng hoảng loạn thực sự, thấy hắn, nàng khóc nấc lên, buông con dao và ôm chặt hắn:

- Anh Kem ơi, em giết người rồi!

Hắn vỗ về nàng, bằng ngôn ngữ đặc biệt, hắn nói nàng đừng sợ. Hắn bình tĩnh đưa nàng về và đi làm công việc của hắn.

Toà tuyên án hắn bị tù chung thân vì tội giết người.

Hôm xét xử nàng khóc như mưa. Hắn không cho nàng khai sự thật, hắn bảo nàng mà nói thì hắn sẽ chết ngay tại chỗ. Nàng ân hận vì đã đưa hắn lên thành phố để bây giờ hắn phải lãnh án chết thay nàng.

Hắn làm được chút tiền, dặn nàng gửi về cô nhi viện hộ, và nói với các sơ là hắn đã đi một nới rất xa không trở về nữa. Nàng nức nở gật đầu.

Lúc về nhà trọ của hắn, nàng tìm được những con hạc giấy được đựng trong một lọ thuỷ tinh to đùng. Mỗi con hạc hắn vẽ một hình trái tim trong đó có tên nàng và tên hắn, bên ngoài miệng lọ treo một mảnh giấy nhỏ ghi dòng chữ "Cả thế giới biết anh yêu em!"

Món quà to lớn

Written By Unknown on Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012 | 08:06

(Vuonyeuvn.com) - Tiết trời trong mát với những tàng cây đu đưa theo ngọn gió, ánh sáng mặt trời như trải ra một tấm thảm khổng lồ bao phủ lấy nhân gian. Một buổi sáng đẹp trời, tôi đạp xe đến nhà Hân – cô bạn cùng lớp để rủ nhau đi học. 

Ngày thứ hai tôi mặc áo dài, mái tóc cứ để xõa ngang vai mặc cho nó bồng bềnh trong gió. Đến nhà Hân, cô bạn đã đợi sẵn từ lúc nào, cũng không nói gì thêm ngồi lên xe, chúng tôi đèo nhau qua những con phố còn ươn ướt sương sớm ngân nga làn điệu quen thuộc của bài “Bụi phấn”. Trên dãy trời cao, những ánh hào quang như rạng rỡ hơn hòa vào nhịp sống xôn xao của một ngày mới.
Trường không xa nhà lắm, đi khoảng chừng 10 phút là đến. Ngôi trường mới xây mọc lên sừng sững trông như tòa lâu đài hình chữ U, trông đẹp làm sao ! Vào lớp, Hân cau có khi thấy Bình đang leo lên ghế của mình để lau cái quạt trần trên cao. Hân vốn ghét Bình, không chỉ riêng Hân mà cả lớp chúng tôi dường như chẳng ai chơi với hắn, lí do là hắn xấu xí, hắn ba hoa và nhà nghèo. Một lí do cũng đủ để đám bạn con ấm, cậu ấm chúng tôi tránh xa hắn rồi. Bình nhìn thấy ánh mắt của Hân thì lẳng lặng leo xuống, dùng tay lau đi vết dơ trên ghế. Hân vùng vằng hất tay hắn ra:
- Không cần, càng lau càng bẩn thêm thôi, lần sao đừng để tôi bắt gặp một lần nữa đấy!
Bình im lặng trước thái độ quá đáng của Hân, tôi khó chịu kéo tay cô bạn. Ấy vậy mà, Hân cũng chẳng thèm nhìn tới tôi, tiếp tục làu bàu những câu xiên xỏ. Bình hiền lành, chỉ cúi đầu lượm nhặt những miếng vải bẩn đã dùng đem đi vứt, không quên một câu xin lỗi Hân. Có lẽ hắn buồn, tôi nhận thấy thái độ nhẫn nhịn ấy, áy náy quay sang Hân:
- Chỉ là vết bẩn nhỏ thôi, sao cáu gắt với Bình vậy?
Hân khinh khỉnh nhướn mắt nhìn ra phía Bình đang ở ngoài sọt rác:
- Làm gì à? Mày tự nhìn nó xem, nhìn nó là tao muốn ói rồi. Tao nói thế là nhẹ lắm đấy, đúng là...
Hân im ngang khi thấy Bình từ ngoài đi vào, tôi ngồi xuống lấy vở ra dò lại bài không muốn giằng co mãi nữa. Tôi biết trong cái lớp này, Bình là cái mặt đối lập của cả lớp. Bình thường hay vi phạm, hắn thường đi trễ, thường vắng không phép, lại hay không mặc đồng phục. Điểm thi đua của cả lớp theo đó mà đi xuống, ít khi lớp được hạng nhất nên đâm ra mọi người chán ghét Bình. Mặc dù tôi không ghét hắn, nhưng cũng chưa lần nào tiếp xúc với hắn hơn 3 câu. Như hiểu được bản thân trong mắt bạn bè, Bình sống trầm lặng, nhẫn nhịn và chịu thiệt nhiều. Đôi lúc, tôi thấy thông cảm cho hắn khi đặt mình vào hoàn cảnh hắn.
Bình gầy, da đen, tóc hơi quăn, nhìn hắn khác hẳn với các bạn trong lớp. Ai cũng nói hắn bẩn thỉu, làm gì cũng không vừa mắt người khác. Thế nhưng, những hoạt động nặng, những việc nhà trường giao phó cho lớp Bình là người tích cực nhất. Các bạn trong lớp thì đùn đẩy nhau, ganh đua rồi đẩy qua đưa lại cuối cùng người nhận cũng là Bình. Tôi cũng nằm trong số ấy, nên đôi lúc nhìn Bình tôi thấy mình thật có lỗi.
Đến giờ vào tiết học, thầy chủ nhiệm dạy môn toán đầu tiên. Môn này đa phần các bạn rất hăng hái đóng góp xây dựng bài. Tôi liếc mắt qua Hân, thấy cô bạn đang hằn học ngồi né chỗ Bình giẫm lên lúc nảy. Tôi thở dài, chẳng biết phải nói gì vào lúc ấy nữa.
Thầy chủ nhiệm tôi tên Quang, người cao gầy, tóc đã pha sương lấm tấm, thầy không khó nhưng cũng không phải dễ. Lớp học rất vui nhưng việc nào ra việc đó nên rất được các bạn yêu mến. Thầy rất quan tâm đến học sinh, đặt biệt là Bình vì gia đình hắn nghèo và dường như cũng vì thầy nhận ra thái độ biệt lập của chúng tôi với Bình. Thầy hay nói khéo vấn đề ấy, nhưng lớp như lờ đi, có vài bạn còn tỏ thái độ mỉa mai mặc cho thầy không hài lòng.
Chúng tôi kết thúc tiết học với lời dặn chiều phải đi lao động. Cả lớp chán nản phục mình xuống bàn, Hân lay tay tôi:
- Chiều có đi sang rủ tao với, vào ngồi chơi cũng bắt vào. Rõ chán...
Vào ngồi chơi, ừ thì đúng vậy mà, lớp lao động có được bao nhiêu người làm hoặc chỉ có một mình Bình đào cuốc, làm gì thì làm chẳng ai quan tâm. Cuối cùng điểm thi đua vẫn là toàn lớp thôi. Nhiều lúc tôi thấy thật nực cười, con người ta sống chỉ biết nghĩ cho mình là nhiều nhất nhưng lại đọc được vanh vách đạo lí yêu thương giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống.
Rồi thì đâu vẫn vào đó, buổi chiều Bình vẫn là người phải tự mình làm còn các bạn khác, nhóm thì tán dóc, nhóm thì đá bóng. Bình thì xoăn tay, xoăn áo bới cỏ, phát cây. Cũng may dụng cụ nhà trường có nếu không tôi chả biết vào đây để làm gì nữa.
Tôi bị Hân kéo đến một tàn cây phượng dưới sân trường, những tán cây phủ ra che mát cả khoảng không gian thật thoải mái. Hân lấy trong cặp ra hai cái kẹp tóc hình cánh bướm vàng rất đẹp khoe với tôi:
- Đẹp không? Anh hai tao mới mua cho tao đấy.
Nhìn mắt Hân rất vui và hạnh phúc, tôi cũng chỉ lướt qua mắt vô tình lại đảo về phía Bình. Bình hình như chật vật với cái cuốc to quá cỡ, vậy mà hắn cũng chẳng thể kêu được ai đến giúp. Tôi thở dài, Hân đẩy vai tôi:
- Mày làm gì vậy, mắt cứ mơ mơ màng màng rồi còn thở dài nữa. Bộ có chuyện buồn à?
Tôi đưa mắt về phía Bình trả lời Hân:
- Lúc nào lao động thì chỉ có Bình làm, lớp mình tệ quá.
Hân bỏ tay tôi ra, trề môi:
- Mày khéo nghĩ, trong lớp này toàn con nhà giàu có đụng đến cuốc bao giờ đâu. Còn nó thì nghèo, làm lụng riết rồi quen nó không làm thì ai làm.
- Thế nhưng...
Hân cắt ngang:
- Không nhưng nhị gì cả, mày biết nó đi bán vé số đấy. Trời ơi, tao thấy thật mất mặt khi ra đường gặp nó để phải nghe nó chào hỏi. Chắc tao phải che mặt mà ra đường cho đỡ xấu hổ.
Tôi hơi ngạc nhiên vì giọng điệu của cô bạn:
- Sao mày biết? Mà bán vé số thì đã sao, đó cũng là một cái nghề mà. Gia đình Bình nghèo thì phải làm như vậy, huống chi cũng không phải làm cái gì bất lương hay phạm pháp. Sao mày lại mang tư tưởng như vậy?
Hân tức giận đứng dậy, chỉ vào Bình rồi nói với tôi:
- Mày lớn rồi mà không biết nhục à, có một thằng bạn đi bán vé số người khác sẽ nghĩ mày cũng như nó đó. Ở đó mà bênh nó, có ngày rồi hối hận không ai biết.
- Mày...Hân, sao mày lại nói quá đáng như vậy, có ai lại nghĩ như vậy chứ? – Tôi cãi lại
Hân ném cho tôi cái nhìn giận dữ rồi bỏ đi, tôi biết mình đã chọc giận Hân rồi. Nhưng có những cái tôi thật không thể chịu được khi nghe người bạn thân của mình lại có suy nghĩ như thế. Tôi không phải là người tốt hay hoàn thiện, vì chính tôi đôi lúc cũng hay ỷ lại vào Bình. Nhưng là bạn trong lớp với nhau, gia đình tôi khá giả hơn Bình đâu bao nhiêu. Người ta nói có nhìn lên thì phải nhìn xuống, cảm thông với những người thua kém mình và phấn đấu để bằng người khác.
Lúc tôi quay qua thì sửng sốt với cảnh đánh nhau giữa Bình và 3 người bạn nam khác. Tiếng đấm nhau thình thịch vang lên, tiếng hét, tiếng chửi bới xôn xao cả một góc. Khi tôi chạy đến nơi thì thầy Quang cũng đã có mặt, bốn người cùng theo thầy lên văn phòng. Tôi dò hỏi các bạn trong lớp biết được là do Bình lại nhờ họ giúp mang một bao đất đến trồng cây, không được chấp thuận còn bị gây hấn đánh nhau. Vẫn như vậy, biệt lập, ghen ghét, so sánh lẫn nhau.
Hôm sau, ba đứa đánh Bình vẫn vào lớp bình thường mặc dù mặt mày có sưng vài chỗ. Bình thì không thấy đâu, dường như hắn nghỉ ngày hôm nay. Các bạn kháo nhau là Bình sợ vào lớp bị đánh nữa. Mấy thằng đánh nhau hôm trước thì dọa sẽ đánh tiếp nếu Bình vào.
Liên tiếp những ngày hôm sao không thấy Bình đến lớp nữa, lớp cũng lắng dần những lời bàn tán ra vào. Và cũng sắp đến ngày lễ nhà giáo, lớp xôn xao làm báo tường, làm quà tặng thầy cô quên béng đi việc ấy. Nhưng thứ hạng thi đua của lớp thì chẳng bao giờ được hạng nhất khi Bình cứ vắng như thế. Trong lớp này cũng không ai biết nhà Bình, thầy Quang có đi tìm hiểu nhưng cũng không biết có tin tức gì không nữa.
Sau những ngày tất bật thì ngày lễ nhà giáo cũng đến, sân trường xôn xao cái nắng hanh hanh cùng với tiếng hò reo của các bạn. Những tà áo dài tinh khôi bay bay trong gió, nụ cười rạng rỡ của thầy cô cùng bè bạn. Lớp tôi ngồi ngay ngắn thành hai hàng dưới sân, tôi đưa mắt tìm kiếm Hân nhưng chẳng thấy cô bạn đâu. Hân giận tôi từ dạo ấy, chẳng còn nói chuyện thân thiết nữa. Lúc gặp nhau Hân như người xa lạ ngoảnh mặt đi, có lẽ tôi phải xin lỗi để giảng hòa. Trong cảnh nhộn nhịp này sau không có Hân nhỉ? Tôi dáo dác tìm kiếm khắp các gương mặt nhưng vẫn không thấy Hân, tôi cảm thấy bất an lạ thường. Lễ vẫn diễn ra mặc dù vắng mặt hai người là Hân và Bình, thầy hiệu trưởng phát biểu rồi đến phần văn nghệ,... Cuối cùng cũng xong các bạn ùa nhau ra tặng quà cho thầy Quang, nhưng chúng tôi thấy thầy vẻ mặt lo lắng đi đến bên chúng tôi:
- Các em cùng thầy vào bệnh viện Hân và Bình đang ở trong đấy.
Tôi sững sờ, tại sao lại là Hân và Bình, tại sao lại ở bệnh viện? Tôi định hỏi thầy nhưng thầy thúc phải nhanh lên nên tôi cuống chân đi lấy xe hấp tấp cùng các bạn vào bệnh viện.
Đến nơi, Hân đang ngồi ngoài ghế ngoài phòng cấp cứu vẻ mặt xanh xao sợ hãi. Khi thấy thầy và chúng tôi đến Hân lao đến khóc nấc lên nghẹn ngào. Thầy vỗ vai an ủi Hân rồi hỏi tình hình của Bình, Hân thút thít kể:
- Em không biết, bác sĩ đang cấp cứu cho bạn ấy, em sợ quá thầy...Cũng tại em cả, nếu không Bình sẽ không như vậy...
Nói rồi Hân thuật lại sự việc, hóa ra là do muốn mua một món quà đặt biệt tặng thầy mà Hân đã đi ra tiệm lưu niệm, sợ trễ giờ nên đi hơi nhanh không cẩn thận và chú ý nên bị một tên cướp giật đồ. Khi Hân la lên thì Bình gần đó là người nghe đầu tiên đã lao đến chạy theo tên cướp, khoảng cách giữa tên cướp và Bình càng ngày càng rút ngắn lại. Tên cướp tăng tốc chạy đến một tốp thanh niên gồm ba bốn người, cùng lúc Bình cũng đến nơi. Vì nơi đó khá vắng nên Bình bị bọn chúng đánh rất nhiều, khi Hân cùng công an đến nơi thì chỉ thấy Bình đang còn giằng co. Chỉ thấy Bình bê bết máu trông rất đáng sợ, công an ngay lập tức vào cuộc bắt được tên cướp trả lại đồ cho Hân. Nhưng Bình thì bị thương khá nặng, được mọi người xung quanh đưa vào bệnh viện cấp cứu. Hân vừa kể vừa khóc, mọi người cũng cảm động rươm rướm nước mắt, có lẽ bây giờ họ mới hiểu giá trị của tình người. Bình đã gần như hi sinh bản thân để giúp người khác, một người mà luôn ghét mình, chưa bao giờ đối xử tốt với mình. Lấy ân báo oán, lấy thiện cảm hóa cái ác, tình người như thứ ánh sáng nhiệm màu đưa con người ta vượt qua được cái bản tính xấu xa của mình, như một bông hoa rạng rỡ giữa mặt trời ban mai.
Sau khi được các bác sĩ chạy chữa Bình đã dần hồi phục, những vết thương không lớn lắm, chủ yếu là nguy hiểm ở vùng lưng. Bình bị gậy đập vào lưng may mà không ảnh hưởng đến xương sống và các hệ thần kinh. Nằm trong phòng bệnh, chúng tôi quay quanh Bình như chờ đợi một phép nhiệm màu trên đôi mắt Bình. Bình nằm đấy, nước da đen, gương mặt toát lên vẻ hiền lành. Mẹ Bình xót xa nhìn Bình nằm đó, nươc mắt người mẹ chợt tuôn trào trên mi mắt. Mẹ Bình kể, gia đình nghèo nên Bình vừa đi học lại vừa phải đi bán vé số kiếm tiền phụ gia đình. Gần đây ba Bình lại bị cảm nặng, một mình mẹ Bình không lo xuể cho chi tiêu trong nhà nên Bình bỏ học luôn để đi bán vé số, chạy hàng phở, hàng cơm ở các khu chợ nhỏ. Vừa xoa đầu Bình, mẹ Bình vừa lau nước mắt:
- Thấy vậy chứ thằng bé biết nghĩ lắm, nó biết lo hơn cái tuổi khi còn đang học cấp 2. Đến giờ vì theo đuổi ước mơ làm bác sĩ nên kiên trì học tập dù khó khăn, không tiền mua đồng phục như người ta nên chỉ có một bộ. Thế mà bây giờ thì...
Mẹ Bình bỏ ngang nước mắt thương tâm lại rơi trên đôi mắt hiền từ dịu dàng ấy. Thầy Quang và chúng tôi rơi nước mắt tự khi nào, Hân thì khóc to nhất.
- Con xin lỗi dì, nếu không phải con thì Bình sẽ không như thế này, tại con cả. Bình ơi, mình xin lỗi bạn mau tỉnh lại đi...
Lúc ấy Bình cũng tỉnh lại, thấy chúng tôi Bình nỡ nụ cười méo xệch, yếu ớt. Rồi quay sang nhìn Hân:
- Bọn ấy bị bắt chưa? Hân có lấy lại được đồ không?
Thầy Quang vỗ nhè nhẹ trên tay Bình:
- Không sao em ạ, tất cả đã ổn. Em là niềm tự hào của thầy và các bạn.
Bình cười, đưa tay lấy trong túi áo ra một vật lưu niệm bằng thủy tinh hình hai bông hoa bằng lăng tím, đưa cho thầy Quang:
- Lễ nhà giáo, em không có gì tặng thầy chỉ có... món quà nhỏ này... thầy...
Thầy Quang nở nụ cười nắm lấy món quà ấy:
- Với thầy việc làm hôm nay của em là món quà to lớn nhất mà thầy nhận được. Ráng lành bệnh rồi đi học lại nhé.
Cả lớp đồng thành hưởng ứng: “ Đúng rồi, nhanh lành bệnh nhé!” Hân rụt rè bước lại bên Bình:
- Cho mình xin lỗi vì thái độ không tốt lúc trước với Bình nhé, mình thật có lỗi. Bình mắng mình sao cũng được.
- Không có gì đâu... mình là bạn mà.
Câu nói của Bình như làm Hân thêm xúc động và xấu hổ hơn.
- Nhưng em không thể đi học tiếp vì gia đình em khó khăn quá thầy à. Ba em...- Bình lấp lửng nói tiếp.
Thầy Quang xoa đầu Bình nhẹ giọng nhân từ:
- Nhiệm vụ của em là học, có học sau này em mới giúp đỡ được cho ba mẹ nhiều hơn. Đừng suy nghĩ nhiều quá, thầy sẽ viết đơn xin miễn học phí cho em và chính quyền địa phương sẽ giúp đỡ gia đình em nữa. Cố gắng đi nhé!
Bình hạnh phúc mỉm cười:
- Em cám ơn thầy, vậy là em có thể đi học với các bạn rồi. Em rất vui thầy ạ.
Mọi người cùng vui vẻ, tiếng cười ấm áp lan tỏa trong không gian phòng bệnh, nó như lấn áp đi những áp lực khó khăn hằng ngày. Giờ đây trên mặt ai cũng là nét dịu hiền, vui tươi. Có lẽ lễ nhà giáo năm nay với chúng tôi là một kỷ niệm, một bài học mà chúng tôi không bao giờ quên được trong suốt cuộc đời của mình.
Theo: amina_dung - Diễn Đàn Yêu Thương

Ông già yếu nuôi bà ung thư và cháu bệnh hiểm nghèo

Written By Unknown on Thứ Ba, 20 tháng 11, 2012 | 22:14

(Vuonyeuvn.com) - Đứa trẻ không còn bố, mẹ lại bỏ đi bặt vô âm tín nên về ở với ông bà từ khi lên ba. Gánh nặng gia đình ngày một đè nặng khi ông già yếu, bà mắc bệnh ung thư đại tràng còn đứa cháu bị bệnh khớp háng nên không đi lại được
Căn nhà nhỏ cạnh sườn núi ở bản Con Phước ngày ngày người ông già yếu vẫn cần mẫn đạp xe đưa cháu đi học cho dù năm nay em đã học lớp 9. Cái dáng gầy xương, khắc khổ vất vả lắm ông mới leo lên được con dốc nhỏ xíu trơn trượt nhưng cũng có những hôm đổ cả người cả xe bởi sức kiệt. Ấy vậy nhưng thằng bé nào có tự đi được đâu, nó nhìn ông mà đôi mắt ướt nhèm hoen đỏ bởi căn bệnh quái ác mà nó phải dùng nạng dù đang ở tuổi chạy nhảy. Ông yếu lắm rồi mà ngày nào cũng phải chở cháu đến trường, nhiều lúc nghĩ thương ông nó muốn bỏ học nhưng bà lại khóc, nó chạnh lòng tự động viên mình đi học tiếp. 
Hàng ngày bằng chiếc xe đạp cà tàng ông nội vẫn miệt mài chở cháu đến trường
Hàng ngày bằng chiếc xe đạp cà tàng ông nội vẫn miệt mài chở cháu đến trường
Sinh ra vẻn vẹn mới được 20 ngày thì bố mất do tai nạn lao động tận trong miền Nam. Ngày đưa thi thể bố về quê mai táng, thằng bé con mới đẻ chưa biết gì chỉ ngước mắt nhìn khi thấy nhà đông người qua lại. Ông ngoại Trần Thế Tín nhìn lên bàn thờ con mà nhớ lại : “Nhà nghèo quá nên bố nó phải đi làm ở tận xa nhưng mới vào được mấy ngày thì gặp nạn. Trước khi nó đi, nó còn ôm chặt thằng bé mà thơm lấy thơm để lên má con rồi dặn dò ở nhà với mẹ và ông bà ngoan để bố nó đi làm sẽ gửi tiền về mua sữa. Ấy vậy mà… đó cũng là lần cuối cùng bố con nó được gặp nhau”.
Sau khi bố mất, em được ở với mẹ thêm 2 năm nữa thì chị bỏ đi không một tin tức. Thằng bé con khát sữa khóc lặng tím tái người gọi mẹ, lúc đó hàng xóm mới biết và bế về nhà ông bà nội. Bế cháu, tìm con nhưng ông bà gọi khản cả cổ thì chị cũng đã đi xa không về nữa. Từ đó đứa cháu đáng thương ở với ông bà nhưng vẫn thèm bàn tay mẹ chăm sóc, bế ẵm nên cứ thấy đứa trẻ nào được mẹ bế là nó lại nhìn hau háu.
 
Bà nội Trần Thị Gái ngậm ngùi kể chuyện cháu: “Được cái cháu ngoan không quấy khóc nên tôi và ông nó cũng đỡ vất vả, nhưng tội lắm lúc nó lên 4, lên 5 thấy các bạn có bố mẹ cháu cũng hỏi khiến tôi lại không cầm được nước mắt. Bố nó mất, tôi nói và chỉ lên di ảnh trên ban thờ thì nó biết còn mẹ thì không biết phải trả lời cháu sao nữa”
Bị mắc bệnh vôi hóa, tiêu chỏm xương đùi nên đã 4 năm nay em phải dùng nạng để đi
Bị mắc bệnh vôi hóa, tiêu chỏm xương đùi nên đã 4 năm nay em phải dùng nạng để đi 
Thân phận đứa trẻ mồ côi đã tội nghiệp, hơn 4 năm nay em còn mắc phải căn bệnh vôi hóa, tiêu chỏm xương đùi, viêm khớp háng nên không thể đi lại được. Đi bệnh viện ở Thái Nguyên rồi lên Hà Nội nhưng bác sĩ nói chưa thể mổ nên em phải di chuyển hoàn toàn bằng chiếc nạng gỗ mà ông nội mua bằng tiền chắt chiu bán đàn gà của bà. Không hiểu rõ về căn bệnh của mình, nhưng em khóc nhiều lắm khi đôi chân của mình không đi được nữa. Nhiều lúc đánh liều em tự đứng dậy nhưng chỉ được 1, 2 bước lại ngã quỵ và cảm giác đau đớn đến tận xương, lúc đó em mới chịu chấp nhận phải phụ thuộc vào nạng.
Cháu mang bệnh, ông nội nhìn xót đến ứa nước mắt nhưng còn một nỗi canh cánh trong lòng đó là bà cũng bị ung thư đại tràng đã 7 năm qua. Bà không cho cháu biết để cháu không lo nhưng những lần đi viện cả tháng truyền hóa chất không thể dấu được thằng bé. Thương bà, thương ông và thương cho cả bản thân mình, nhiều lúc ở nhà nó chỉ biết nhìn lên bàn thờ bố mà tâm sự cho dù biết không thay đổi được gì. Nó hỏi bố về mẹ, hỏi bố sao bà mang bệnh và sao ông khổ cực đến thế khi hàng ngày vẫn cứ cần mẫn làm để lấy tiền cho bà đi viện và cho nó đi học…
Bà bị ung thư đại tràng đã 7 năm qua nhưng vẫn gắng sức làm để lấy tiền đóng học cho cháu
Bà bị ung thư đại tràng đã 7 năm qua nhưng vẫn gắng sức làm để lấy tiền đóng học cho cháu
Trao đổi với cô Phạm Tường Vi (Hiệu phó trường THCS Kim Phượng) nơi bé Trần Đức Đoàn đang theo học được biết : Đoàn là một học sinh ngoan và rất đáng thương. Ở trên lớp do em không thể đi lại vận động được nên những giờ thể dục các bạn đi tập thì cô giáo cho em ở trong lớp. Buổi sáng khi ông chở cháu đến trường thì cô giáo đón cháu vào lớp và ổn định chỗ ngồi cho cháu để các bạn khác không quấy bạn. Phía nhà trường cũng biết hoàn cảnh của Đoàn tuy nhiên phần hỗ trợ cũng không được nhiều bởi điều kiện chung của trường là vùng sâu vùng xa nên cũng khó khăn.
Hàng ngày trên con dốc nhỏ, người ông ấy vẫn chở cháu đến trường mà nước mắt chảy vào trong thương cho cả bà bệnh tật ở nhà đang gắng sức chăm mấy con gà mới mua để nhanh được bán lấy tiền mua sách cho cháu. Ngồi sau lưng ông, cháu cũng khóc dài trên con đường đến lớp nghĩ tội cho ông và xót cả bà. Ông bà già thế rồi nhưng vẫn phải “cõng” cháu trên lưng bởi cháu không đi được trên đôi chân của mình. 
 
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:
1. Mã số 809: Ông Trần Thế Tín và bà Trần Thị Gái (Bản Con Phước, xã Kim Phượng, huyện Định Hóa, tỉnh Thái Nguyên)
ĐT: 01654.478.729
2. Quỹ Nhân ái - Báo Khuyến học & Dân trí - Báo điện tử Dân trí.
Ngõ 2 nhà số 48 Giảng Võ, Đống Đa, Hà Nội (Cạnh cây xăng Kim Mã)
Tel: 04. 3. 7366.491/ Fax: 04. 3. 7366.490
Bạn đọc ủng hộ qua các tài khoản sau:
* Tài khoản VNĐ tại VietComBank: Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí Số TK: 045 100 194 4487 
Tại: Ngân Hàng TMCP Ngoại thương Việt Nam - Chi nhánh Thành Công - Hà Nội.
* Tài khoản USD tại VietComBank: Account Name: Bao Khuyen hoc & Dan tri
Account Number: 045 137 195 6482
Swift Code: BFTVVNVX
Bank Name: THE BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM (VietComBank)
* Tài khoản VNĐ tại VietinBank: Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí Số TK: 10 201 0000 220 639 
Tại: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Công Thương Việt Nam - Chi nhánh Hoàn Kiếm
* Tài khoản VNĐ tại Ngân hàng Quân đội (MB)
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí Số TK: 0721100356359
Tại Ngân hàng TMCP Quân đội – Chi nhánh Thái Thịnh - Hà Nội
* Tài khoản USD tại Ngân hàng Quân đội (MB)
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí Số TK: 0721100357002
Swift Code: MSCBVNVX
Bank Name: MILITARY COMMERCIAL JOINT STOCK BANK -  MCSB ( No.3, Lieu Giai str., Ba Dinh Dist., Hanoi, Vietnam)
3. Văn phòng đại diện của báo:
 VP Hà Tĩnh: 46 Nguyễn Công Trứ, Phường Tân Giang, TP Hà Tĩnh. Tel: 039.3.857.122
VP Đà Nẵng: 25 Nguyễn Tri Phương, Quận Thanh Khê, TP Đà Nẵng. Tel: 0511.3653.725
VP HCM: số 39L đường 11 (Miếu Nổi), phường 3, quận Bình Thạnh, TP.HCM. Tel: 0866786885
VP Cần Thơ: 53/13 Lý Tự Trọng, Q Ninh Kiều, TP Cần Thơ. Tel: 0710.3.733.269 
 
Theo: Phạm Oanh - Dân Trí

Chỉ còn nỗi nhớ anh

(Vuonyeuvn.com) -  Hôm nay anh lại đi, căn nhà nhỏ ba mẹ con mà sao trống vắng ? Đã bao năm rồi, chờ anh về rồi lại tiễn anh đi như thế, mẹ con em vẫn không sao quen được.

Con gái lớn tự bảo: Bố đi, buồn quá! Con trai ngây thơ nhắc: Bố đi sao lâu về? Em lại quay đi vội vàng giấu giọt nước mắt đang rơi.9 năm trôi qua, bao nhiêu thắc thỏm đợi chờ, trông ngóng; bao nhiêu niềm vui, hạnh phúc tràn đầy và cũng không ít những buồn tủi, xót xa. Từ khi yêu anh, em đã hiểu những nhọc nhằn, vất vả, lo toan mà người vợ lính biên phòng phải chịu. Bao nhiêu lời bàn tán, khuyên can, bao nhiêu cơ hội để được lấy chồng gần, điều kiện hơn anh…thú thực em cũng đôi lần lo sợ mình không đủ sức gánh vác cùng anh. Nhưng mỗi lần biết em như thế anh lại vội vàng lặn lội hơn 300 cây số, nắm tay em đi bên con đường trồng đầy hoa ngâu nở: “Lấy anh em sẽ khổ, nhưng anh sẽ cố gắng bù đắp cho em…”, rồi anh nói về mơ ước một gia đình vợ làm cô giáo sẽ giúp anh chăm sóc dạy dỗ con khi anh đi vắng, anh gửi trọn vào em… Em đã lấy anh, không phải vì lời anh hứa mà vì con tim em thực lòng không thể làm khác được. Biết khổ rồi, cho em chọn lại, loay hoay hoài rồi có lẽ em sẽ lại chọn anh thôi.

Cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn, mình xa nhau vì đường xa cách trở nhưng em biết bao nhiêu tình cảm anh dành cả cho mẹ con em. Khi về, anh dịu dàng bù đắp, chăm chút cho ngôi nhà bé nhỏ luôn tràn ngập tình yêu nồng ấm và tiếng cười vui vẻ. Là bộ đội, thời gian có hạn nhưng hai lần trở dạ là hai lần anh ở cạnh nâng giấc cho mẹ con em. Anh ngồi ôm con suốt đêm trong viện để em được ngủ, quên đi cơn đau khi sinh nở. Anh chưa bao giờ nhắc lại nhưng tự lòng em biết: ấy là anh đang cố bù đắp, mặc dù chưa thể lấp đầy những khoảng trống thiếu thốn trong em, nhưng thế cũng đã đủ để em hiểu được lòng anh… Rồi tất cả sẽ qua thôi những khó khăn trước mắt, nếu chúng mình biết sống vì nhau. Tất cả sẽ qua thôi chỉ có nỗi nhớ anh ở lại, nếu chúng mình còn xa nhau. Em sẽ còn nhớ anh quay quắt, se thắt cả lòng, và em cũng biết ấy là nỗi nhớ nhung của những người vợ bộ đội biên phòng. Em thương anh, thương con, thương họ và thương cả chính mình…

Em lại dắt con đi trên con đường trồng đầy hoa ngâu, mùa này hoa ngâu sắp nở, kỉ niệm lại ùa về, chỉ thiếu hơi ấm bàn tay anh.
tranthienly...@gmail.com

Mưa vỡ

(Vuonyeuvn.com) - Chập chờn giấc ngủ ban chiều, Phuợng mở mắt nhìn đồng hồ rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. 

Mới có ba giờ chiều, nắng chiếu xiên qua khe cửa sổ vào phòng vàng vọi, thứ màu vàng giống như màu của những chùm hoa điệp rơi đầy các con phố Hà Nội. Nhưng bây giờ, Phượng chỉ thấy nó ánh lên chói chang, gay gắt. Nhức mắt. Phượng nhắm nghiền mắt lại. Chẳng chờ đợi điều gì xảy ra cả, Phượng chỉ chờ thời gian trôi đi, mà thời gian cứ từ tốn nhích từng bước chậm chạp. Hắn sẽ không gọi điện nữa đâu, cũng không bao giờ nghe điện nữa đâu. Hắn tắt máy, hoặc đổi số, đại khái là đã ngắt liên lạc với Phựơng thì còn hy vọng gì sẽ liên lạc được với hắn. Phượng đạp nhẹ chiếc điện thoại về phía cuối giường, uể oải nhấc người dậy. Chưa kịp ngồi dậy, Phượng đã lại đổ ập xuống giuờng. Cô không còn đủ sức để nâng người dậy nữa. Cái dạ dày trống huơ trống hoác mấy ngày không thể sản sinh ra năng lượng để giúp Phượng hoạt động.

Phượng tỉnh dậy. Năm giờ chiều. Nắng đã nhạt màu, nằm ườn trên những cánh hoa đồng nội nhỏ xíu phía chân tường. Trong đầu Phượng thấp thoáng một quả bóng đỏ ối đang từ từ rơi xuống phía đằng Tây. Phượng có cảm giác mình cũng đang rơi xuống hụt hẫng. Đài truyền thanh lại bắt đầu hoạt động. Ngày nào cũng theo trật tự tiếp âm đài ba cấp: đài Trung ương, đài tỉnh, đài huyện, rồi mới tới những bản tin rời rạc của đài xã. Phượng chập chờn ngủ, chập chờn nghe, chẳng rõ đài phát cái gì. Hình như sắp bão, hình như sắp kỉ niệm gì đó. Chẳng rõ. Có bao nhiêu ngừơi không rõ giống Phượng? Phượng không biết. Có thể rất nhiều, cũng có thể chẳng ai giống Phượng cả - tất cả nhẹ bẫng, bồng bềnh, không rơi xuống đuợc, cũng không trôi đi đâu đựơc. 

Chuông điện thoại réo liên hồi mới đủ sức kéo Phượng ra khỏi cơn mê man. Khều điện thoại lên, không biết ai gọi, Phượng vẫn nhắm nghiền mắt, áp điện thoại lên tai, không cất nổi lời nào. Đầu dây bên kia alo đầy sốt ruột không biết bao nhiêu lần Phượng mới thều thào alo lại. Người đó nói rất nhiều, rất nhanh, thỉnh thoảng bị vấp, hình như là nấc lên. Phượng không nhớ được nhiều nội dung cuộc điện thoại, chỉ láng máng một cái tên, hình như nguy kịch, hình như tha thiết (hay rất muốn) gặp Phượng. Phượng bỏ điện thoại xuống, lại chìm vào giấc ngủ mê man.


Cửa không khoá, Hằng đẩy nhẹ cửa bước vào. Miệng cô cứng đơ khi nhìn cảnh tượng trước mặt. Ngay dưới chân Hằng là vỏ chai nước lọc nằm lăn lóc, những vỏ mì tôm thì mặc nhiên bay tứ tung khắp phòng, còn cả miếng mì tôm sống bị gặm nham nhở ỉu rũ rơi ngay dưới chân giường. Phượng nằm bẹp chéo một góc phía trong giường như cái xác ve khô. Phải mất một khoảng thời gian khá dài để Hằng xác nhận đây đúng là căn phòng của Phượng. Nén tất cả bực bội muốn xả ra hết với bạn ngay khi bước vào phòng, ngay khi nhìn thấy cái mặt đáng ghét, lì lợm của nó, Hằng ngồi xuống bên giường lay Phượng. Phượng không phản ứng gì, cứ mềm oặt mặc Hằng lay ba bốn lần. Sốt ruột, Hằng lay thật mạnh Phượng mới từ từ mở mắt. Phượng nhìn Hằng với ánh mắt lờ đờ, không nói gì. Nhìn dáng vẻ phờ phạc của bạn, lại nghĩ tới cái mặt nhơn nhơn của thằng khốn nạn ấy, Hằng thấy nhoi nhói trong lòng. 

Sắc mặt Phượng dần hồng hào trở lại. Húp hết bát cháo, Phượng mệt nhọc cố nặn một nụ cuời cảm ơn bạn.

“Tớ gọi bao nhiêu lần bạn không biết à?”. “Tớ nhắn tin bạn cũng không đọc à?”

Hằng muốn nổi điên lên, muốn mắng cho Phượng một trận xối xả. Nhưng Hằng lại ngồi im. Bỗng nhiên Hằng thấy sợ. Mới một tuần không gặp mà nó đã thành ra thế này, biết thêm về hắn chắc nó sẽ vỡ vụn ra mất. Hằng thở dài, đưa tay với chiếc điện thoại của Phượng. Hàng tá cuộc gọi nhỡ, cả của Hằng và của một số cái tên khác, trong đó có một số không lưu trong danh bạ nhưng thấy quen quen. Tin nhắn của Hằng vẫn còn nguyên. Hằng từ từ mở, từ từ đọc lại rồi lần lượt bấm những tin nhắn của chính mình. Tin nhắn cuối cùng không phải của Hằng mà là của số điện thoại quen quen ấy. “Anh ấy rất muốn gặp chị. Chị cố gắng vào thăm anh ấy sớm nhé…”. Hằng chợt giật mình. Đây chẳng phải số điện thoại của Minh sao! Anh ta còn liên lạc với Phượng làm gì? Hằng định quay sang hỏi Phượng, nhưng Phượng đã lại ngủ từ lúc nào. 

“Cho hỏi đây có phải số điện thoại của anh Minh không?”; “Dạ vâng. Chị là ai ạ? Đầu dây bên kia vang lên một giọng phụ nữ”; “Tôi là bạn của Phượng…”; “Chị Phượng đâu hả chị? Hằng chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã vội vàng ngắt lời. - Anh Minh rất muốn gặp chị ấy. Hồi chiều em gọi, nhưng hình như chị ấy đang ngủ, em đã nhắn lại địa chỉ nhưng tới bây giờ vẫn không thấy chị ấy tới. Anh Minh sắp không chịu được nữa rồi”.

“Anh Minh làm sao? Hằng tranh thủ lúc bên kia đang nấc lên hỏi xen vào”; “Anh ấy…”. Không nghe rõ bên kia nói gì, chỉ nghe tiếng khóc nấc lên từng đợt. Hằng ngồi bần thần ngoài bậc cửa nhìn mấy ngôi sao bé xíu lặng câm sáng yếu ớt, chỉ sợ khẽ cựa mình sẽ bị bóng đêm đen đặc nuốt chửng. 

Hằng và Phượng theo địa chỉ trong tin nhắn tìm về bệnh viện nơi Minh nằm. Nhưng người ta bảo Minh đã được đưa về từ hôm trước. Cả hai đang đưa mắt nhìn nhau xem nên làm thế nào thì điện thoại của Phượng reo. Mặt Phượng tái dần đi. Nghe xong điện thoại, Phượng như người mất hồn. Hằng hoảng hốt lay bạn. “Minh mất rồi”. Phượng đứng im bất động, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Thuỷ đưa cho Phượng tấm ảnh bé xíu đã hơi ngả màu ố vàng. Đó là tấm ảnh Phượng chụp chung với Minh lúc hai người đạp xe đi chơi công viên nước. Phượng đã đốt nó từ sau lần Minh nói lời tuyệt tình, không ngờ Minh vẫn giữ. 

“Suốt quãng thời gian nằm viện, anh ấy mê man gọi tên chị mãi…”.

Tai Phượng ù đi. Minh gọi tên cô ư, nhớ cô ư? Vậy tại sao ba năm trước anh lại tuyệt tình với Phượng? Tại sao lại hét lên rằng anh chán cô, rằng yêu cô chỉ vì thương hại, chỉ vì anh cá cược với bạn bè là sẽ tán đổ cô?... Phượng không khóc, cầm tấm hình bỏ vào túi, lặng lẽ đứng dậy ra về. 

Hằng nhìn Phuợng ngồi thu mình trong góc giường, đôi mắt vô hồn đờ đẫn, trong lòng thấy bứt rứt. Thà nó cứ khóc ầm lên còn dễ chịu, cứ ngồi thu lu thế này chẳng biết nó đang nghĩ gì nữa. Hằng cố nén tiếng thở dài. Cùng một lúc chịu hai nỗi đau vì tình, Hằng không biết Phượng có chịu nổi không. Mà không biết bây giờ đâu mới là nỗi đau lớn hơn với Phượng?

Hắn là kẻ đáng nguyền rủa nhất trên thế gian này. Cái dáng vẻ thư sinh, bộ mặt tử tế của hắn hơn một năm qua bỗng dưng bị lột sạch. Hắn yêu Phượng, tôn thờ, cung kính Phượng. Những tưởng không bao giờ hắn dám xa Phượng nửa bước. Vậy mà chỉ sau một đêm, hắn đã bỏ lại cái vẻ tử tế, hiền lành trong bóng tối, trưng ra cái bộ mặt đểu cáng, vô tình, lạnh lùng và bội bạc.

Phượng chứng kiến và ghi nhận sự thay đổi đó của hắn trong im lặng bàng hoàng. Phượng không thốt được lời nào khi tận mắt chứng kiến hắn đang trần truồng quấn riết lấy một thân thể khác. Hắn ném vào mặt Phượng một cái cười khẩy rồi bước ra trước ánh mắt kinh ngạc của cô. Tới khi Phượng trấn tĩnh lại được thì hắn đã đi tới nơi nào xa lắc. Phượng giật mình. Thẻ tài khoản của Phượng hắn vẫn cầm, máy tính xách tay của Phượng hắn mang đi mấy ngày vẫn chưa mang về trả. Phượng cầu cứu Hằng. Nhưng khi Hằng báo khoá thẻ và kiểm tra tài khoản thì đã chẳng còn gì nữa. Gọi vào số của hắn thì không liên lạc được. Hắn mất tích. 

Hằng ghét sự im lặng của Phượng. Không biết trong cái đầu kia những cảm xúc lẫn lộn, những ngôn từ lộn xộn nào đang được sắp đặt. Và bao giờ thì tất cả những thứ đó bung ra. Hằng cầu cho nó bung ra không biết bao nhiêu lần, nhưng nó được bọc quá kĩ trong một lớp vỏ chai cứng. Cứ khóc đi, cứ gào thét đi có phải dễ chịu hơn không? Đồ ngốc! Hằng rủa thầm.

Phượng bắt xe xuôi về Hà Nội. Tự dưng Phượng muốn được nghe về Minh nhiều hơn. Thuỷ không có nhà. Phượng đứng dựa lưng vào tường nhìn dãy hành lang chạy dài thấy nó sâu hút. Có tiếng guốc đi về phía Phượng. Phượng không quay lại, cũng không thấy tiếng guốc lại gần hơn nữa. Chắc họ tới phòng của họ rồi. Phượng tự nhủ, nhưng một lúc khá lâu vẫn không có tiếng mở khoá cửa, cũng không có động tĩnh gì khác. Không gian trở lại trạng thái bất động như lúc Phượng tới. Xoay người, Phượng nhận ra khuôn mặt quen quen. Người đó cũng đang nhìn Phượng vẻ hơi ngỡ ngàng, nửa như đã nhận ra Phượng, nửa vẫn đang băn khoăn không biết có phải hay không?

Quán café dưới tầng một của toà chung cư đầu giờ chiều vắng khách. Phượng ngồi đối diện với Lan bên một chiếc bàn kê ngay sát cửa kính nhìn ra đường. Những chùm hoa điệp bung nở khoe sắc vàng chói mắt dưới cái nắng 38 độ. Không một bóng xe qua lại. Không một sự rung động nào xuất hiện trên những tán cây. Tất cả im lìm như vẫn đang say giấc ngủ trưa. Cốc sinh tố rịn nước thành từng giọt rồi chảy thành dòng bên sườn, chảy xuống mặt bàn kính loa loá. Phượng vẫn ngồi im nhìn những giọt nước rịn bên sườn cốc. 

“Em không phải người yêu anh Minh đâu”. Lan phá tan bầu không khí im lặng bằng sự rụt rè với câu nói lí nhí trong miệng. Phượng từ từ ngẩng mặt nhìn Lan. Tất cả đường nét trên gương mặt đều không thay đổi, chỉ có đôi mắt như muốn bảo Lan cứ nói tiếp đi. Lan nhìn Phượng với ánh mắt như của một người có lỗi. Hai người tiếp tục im lặng. Một lúc sau, Lan tiếp tục phá vỡ sự im lặng đến ngột ngạt ấy.

“Em là bạn học với Thuỷ. Anh Minh quý em như em gái. Từ lúc biết mình bị ung thư máu, anh ấy muốn đẩy chị ra xa vì không muốn chị khổ, không muốn lãng phí tuổi thanh xuân của chị nên anh ấy đã nhờ em…”.

Minh đột nhiên đòi chia tay, Phượng chỉ nghĩ anh nói đùa, anh thử tình cảm của cô. Nhưng sự lạnh lùng dứt khoát của Minh làm Phượng hoảng hốt. Phượng đòi lý do, Minh đã lạnh lùng thốt ra những lời làm trái tim cô đau nhói. Đau đớn hơn nữa khi Minh nắm tay một cô gái khác đứng trước mặt Phượng tuyên bố đấy mới là mẫu người anh thích. Phượng hoàn toàn sụp đổ. Cô đã đặt tất cả niềm tin vào tình yêu với Minh, vậy mà chỉ trong vài ngày, Minh đã hoàn toàn thay đổi. Lạnh lùng đáng sợ. Mỗi câu nói của Minh đều làm trái tim Phượng rướm máu. Phượng càng cố níu giữ, Minh càng cố hắt hủi, xua đuổi cô. Phượng đâu ngờ tất cả chỉ là một màn kịch.

Phượng lững thững từng bước xiêu vẹo trong cái nắng chiều bỏng rát. Tất cả như những giấc mơ chập chờn xuất hiện. Đâu là thực đâu là ảo? Phượng không phân biệt nổi nữa. Đằng sau sự xua đuổi lạnh lùng của Minh lại là một tình yêu chân thành tha thiết. Đằng sau cái vẻ săn đón, tôn thờ của hắn lại là sự dối trá man rợ. Phượng hét lên đau đớn. Bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu dồn nén suốt mấy năm qua bỗng nhiên vỡ oà thành tiếng khóc. Hằng chạy vội vào phòng, ôm Phượng vào lòng, cảm nhận sự run rẩy của bạn, cảm nhận sự nát vụn của trái tim, quằn quại của tâm hồn băng giá bao lâu, thấy lòng mình quặn lên từng cơn nhói buốt. Phượng như con mèo con run rẩy trước mưa giông sấm chớp, còn hắn có lẽ đang vui vẻ ở một nơi nào đó với cô vợ mới cuới. Hằng bỗng nhiên cười gằn một tiếng. Đời thật chua chát! 

Sau bao ngày nắng nóng oi bức, trời bỗng nhiên nổi giông gió, sấm sét. Nước mưa vỡ oà vào lòng đất. 

Theo: Vũ Thị Biên - GĐVN
 
Support : Creating Website | Johny Template | Mas Template
Copyright © 2011. Blog Của Cái Hữu Thanh 2 - All Rights Reserved
Template Created by Creating Website Published by Mas Template
Proudly powered by Blogger