Blog Của Cái Hữu Thanh 2
Headlines News :

Liên hệ

Tìm Kiếm

Được tạo bởi Blogger.

Latest Post

Hành trình quan trọng nhất

Written By Unknown on Thứ Tư, 8 tháng 1, 2014 | 21:46

Tôi nghĩ người ta đã hoàn toàn chính xác khi nói rằng thật dễ để mà làm một thiên thần khi chẳng ai động đến bạn, khi không có ai khiến bạn xù lông – tức là chọc giận hoặc gây ảnh hưởng đến bạn. Nhưng có vẻ như những người “khiến người khác phải xù lông” sẽ luôn có mặt ở quanh chúng ta.

Có một câu chuyện kể rằng, Vương công Otto von Bismarck, người từng là Thủ tướng của nước Phổ (nước Đức) vào thế kỷ thứ 19, có lần đã giận điên lên bởi lời phê bình của một vị giáo sư (hẳn là vị giáo sư này đã khiến Bismarck phải xù lông), đến mức ông quyết định thách thức vị giáo sư đó tham gia một cuộc đấu tay đôi. Nghi thức của thời này là người bị thách thức cũng sẽ là người được lựa chọn vũ khí.

Vị giáo sư đó đã lựa chọn vũ khí là… xúc xích! Ông gửi thư cho Bismarck, cùng với hai chiếc xúc xích, nói rõ rằng một trong hai chiếc là xúc xích bình thường, ăn vào vẫn an toàn. Chiếc còn lại đã được tẩm độc, sẽ gây ra một cái chết từ từ và kéo dài, hoặc ít nhất là tàn phế, bệnh tật liên miên. Vị giáo sư này nói với Bismarck rằng Thủ tướng cứ việc chọn ăn một chiếc xúc xích, còn ông sẽ ăn chiếc còn lại.

Sau khi suy nghĩ, Bismarck đưa ra lý do rằng một người đàn ông có thể chết với danh sự trên trường đấu tay đôi, chứ không bao giờ nên chết vì… ngộ độc thức ăn cả. Nên ông gửi thư trả lời: “Ngài Thủ tướng đã hủy cả hai chiếc xúc xích và mời giáo sư đến làm khách dùng bữa tối nay. Sau khi cân nhắc, Ngài Thủ tướng cảm thấy rằng mình có thể đã hơi sai lầm một chút. Ngài tin rằng khi gặp gỡ, hai bên có thể tìm được tiếng nói chung”.

Một trong những hành trình quan trọng nhất mà một người từng đi có thể là “gặp ai đó ở nửa đường”, với nghĩa bóng là tìm đến sự thỏa hiệp. Bismarck đã “gặp đối thủ của mình ở nửa đường” và chọn cách tìm ra điều hữu ích gì đó từ cuộc xung đột này.

Khi những người khác khiến chúng ta muốn xù lông, chúng ta luôn có một lựa chọn. Chúng ta có thể gặp họ trên trường đấu, nơi rõ ràng là một người sẽ thắng và người còn lại sẽ phải thua; hoặc chúng ta có thể gặp họ ở nửa đường – tức là nhận ra điểm chung, điểm hữu ích để thỏa hiệp với họ. Cho dù được trang bị chỉ bằng lời nói, chúng ta vẫn có thể tìm kiếm sự tổn thương, hoặc tìm kiếm một giải pháp.

Chính lựa chọn mà bạn đưa ra sẽ tạo nên sự khác biệt hoàn toàn.

Xin lỗi chị, người anh yêu nhé

Written By Unknown on Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013 | 22:51

Hãy cho em được gọi tiếng chị như thế chị nhé. Em biết, chị có thể sẽ không đọc những lời em viết, chị có thể sẽ không nghe những lời em nói nhưng em vẫn muốn gửi đến chị những gì chân thành nhất trong em.

Có lẽ là em đang ghen với chị. Em ghen vì chị có anh ấy, chị có những tháng ngày hạnh phúc bên anh ấy, còn em, em chỉ là người đứng phía sau nhìn về nơi hạnh phúc của chị và anh. Chị đừng trách em khi em trót yêu anh bởi giờ đây, chị đã hạnh phúc hơn em rồi. Em cũng giống như chị, cũng yêu anh ấy chỉ khác một điều rằng, em là kẻ thứ ba.

Lúc biết yêu anh cũng là lúc em biết rằng, anh đã thuộc về chị. Em cay đắng ngậm ngùi lặng lẽ dõi theo từng bước chân anh. Em muốn khóc nhưng lòng không cho khóc bởi em sợ những giọt nước mắt kia sẽ làm anh cảm thấy tội lỗi khi là anh trai của em. Em sợ anh ấy sẽ ban cho em một sự thương hại chứ không phải là tình cảm nào đó xuất phát từ con tim.

Em biết mình thật không tốt khi đã dành tình cảm cho anh ấy mà không nghĩ đến chị. Nhưng chị ơi, chị là người hạnh phúc nhất trần gian này vì anh ấy chỉ yêu mình chị. Anh ấy mãi chỉ coi em như một người em gái bởi em hiểu hơn ai hết ánh mắt yêu thương và trái tim anh ấy thổn thức thế nào khi nhắc tên chị. Anh ấy kể cho em nghe về chị, nhiều lắm. Anh nói, anh yêu chị hơn bất cứ thứ gì trên đời và sẽ không ai có thể chia rẽ tình yêu ấy. Mỗi lần nhìn anh ấy vui là mắt em đẫm lệ chị à.

Chị đừng giận hờn khi có lần em nhắn tin cho anh ấy bởi lúc ấy nỗi nhớ trong em cồn cào. Anh ấy là người tốt, anh ấy cũng không thể không đọc tin nhắn của em nhưng dù có đọc trăm ngàn lần hoặc nhiều hơn thế nữa, anh ấy cũng không thổ lộ điều gì.

Trong chuyện này em là kẻ có lỗi bởi đã dành trái tim cho một người không thuộc về mình và gây cho chị nhiều nghi ngờ không nên có. Chị cũng ghen đúng không chị? Em hiểu, tất cả chỉ vì chị yêu anh ấy mà thôi.

Em biết mình không có quyền gì để đứng ở đây nữa, cũng không có quyền gì để chen ngang vào câu chuyện thế nên em sẽ ra đi. Em sẽ vĩnh viễn rời xa anh ấy để trả anh ấy về với chị, người mà cả đời này anh ấy lựa chọn. Em sẽ đi tìm hạnh phúc mới của riêng mình.

Xin lỗi chị. Em xin lỗi vì đã cố tình chen ngang vào tình yêu của chị. Xin trả lại anh với tất cả những chân thành. Xin để anh về với chị dù trong em anh chỉ là kí ức và những giấc mơ.

Bao giờ em sẽ lại yêu?

Có những thứ ngỡ như khó từ bỏ nhưng ngẫm đi nghĩ lại thì cũng chỉ do chính bản thân mình, bất kỳ cái gì có thể bắt đầu được thì theo quy luật cũng có thể kết thúc, chỉ quan trọng là chúng ta kéo dài nó được đến bao giờ mà thôi...
Cuối cùng thì Oanh cũng đặt một dấu chấm hết cho cuộc tình của mình. Một cuộc tình giống như một giấc mơ và bây giờ cô giống như vừa trải qua cơn mộng mị, đầu óc trống rỗng mệt mỏi, còn khắp thân thể rã rời không trọng lượng. Oanh vừa nhận được tin Long cưới vợ…

Hai năm cho một cuộc tình, những hẹn hò, yêu đương từ nay phải khép lại thôi nhé, Oanh còn đâu niềm tin, hạnh phúc của ngày hôm qua… là vì Long tàn nhẫn hay là Oanh ngốc dại…

“Mạnh mẽ lên em, hãy tin tưởng, hãy dựa vào anh. Anh sẽ cố gắng cùng em đi đến hết con đường"… 3 tháng trước Oanh hạnh phúc vì câu nói này bao nhiều thì bây giờ cô chua xót bấy nhiêu. Đã có lúc Oanh nghĩ đến việc mình sẽ làm vợ, làm dâu rồi làm mẹ trong nay mai. Oanh đã hạnh phúc với việc ngồi viết ra 1 kịch bản cho album hình cưới, đã ngất ngây với ý nghĩ mình được khoác áo cô dâu và nắm chặt tay người đàn ông cô yêu thương. Oanh cứ ngỡ mình có một tình yêu đẹp như trong truyện cổ tích, Oanh và Long đã vượt qua bao sóng gió để có được ngày hôm nay. Vậy tại sao Long không thể cùng Oanh viết một cái kết có hậu mà anh phải bắt Oanh viết một mình với cái kết dang dở. Hay tất cả chỉ là một trò chơi của Long, tất cả đều được sắp đặt sẵn sàng… Chỉ một câu nói “Chúng ta không hợp nhau, anh không thể tiếp tục” rồi Long biến mất khỏi cuộc đời cô. Mới chưa đầy hai tháng anh đã xuất hiện và chuẩn bị đón cô dâu mới về nhà. Lẽ nào trái tim Oanh từ nay lại lạc lối… từ nay cô lại một mình gặm nhấm nỗi đau rồi tự liếm láp vết thương lòng .

Oanh không trách anh, không oán giận ai cả. Anh đã từng nói Oanh giờ đây đã thay đổi hơn nhiều so với ngày xưa. Anh nói đúng, cô đã biết cách bình tĩnh đối mặt với những điều bất ngờ, mà trước kia tưởng chừng như không thể. Chẳng ai biết được trong đầu Oanh đang suy nghĩ gì, chỉ có cô là cảm nhận được hơn bao giờ hết những vết thương đang làm tan nát trái tim mình. “Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!” – Đó là tin nhắn cuối cùng Oanh gửi cho Long, nhưng anh sẽ không hiểu được rằng nó cũng đồng nghĩa với việc Oanh sẽ mãi mãi không quên được anh. Vết thương đã quá sâu, đến mức gần như Oanh không đau đớn nữa. Oanh không cao thượng, không chúc anh hạnh phúc như bao người khác được, vì nỗi đau trong lòng cô đã quá lớn! Oanh chỉ mong rằng trên đường đời, nếu như đã không duyên phận, thì đừng bao giờ để ta gặp lại nhau thêm một lần nào nữa…

Cuộc đời còn dài, con đường phía trước Oanh phải đi còn xa lắm, cô cần cố gắng nhiều hơn nữa để quay về chính bản thân mình. Rồi Long cũng thuộc về ngày hôm qua, anh sẽ được xếp vào góc kỷ niệm được gọi là quá khứ trong cô. Những hạnh phúc, ngọt ngào, thương yêu tưởng chừng như bất tận ấy rồi thời gian sẽ đem đi thôi, và rồi còn sót lại là một phần ký ức không trọn vẹn.


Oanh không nhớ ai đó từng nói với cô rằng: Tình yêu không bao giờ có kết thúc. Nếu ta từ bỏ dù cho nó dễ dàng hay khó khăn thì chắc chắn điều ấy không phải tình yêu. Tình yêu là một điều rất kỳ lạ trong đời, tình yêu không giống vật chất, ai cũng muốn nhưng không phải ai cũng có thể đạt được. Tình yêu có thể đến với tất cả mọi người, nó không chỉ đơn giản là cho và nhận mà tình yêu đến từ 2 phía, 2 trí óc, 2 lý trí và 2 trái tim. Có lẽ tình yêu của Oanh chỉ đến từ một phía, nên nếu cô không phải từ bỏ, nó cũng tự kết thúc.

Tuy không có trò sổ số nào mà giải thưởng là tình yêu, cũng không có ngân hàng nào mà ta có thể vay mượn được tình yêu, nhưng lại có những công việc lương được tính bằng tình yêu. Nếu người ta đối xử đúng cách thì tình yêu sẽ phát triển và nhân lên, còn nếu người ta tính toán khi yêu thì tình yêu của họ sẽ bị phá sản. Ai đó cũng nói: Tình yêu giống như tiền bạc, dễ đến và dễ đi nhưng người ta đã lầm. Sự thật là tiền bạc khó đến và dễ đi, tình yêu cũng thế thôi. Tình yêu và tiền bạc đều khó đến và dễ đi nếu người ta không biết trân trọng nó.

Đừng bao giờ có ý nghĩ làm đau đớn người mình yêu để thử thách xem tình yêu của người ấy dành cho bạn có phải là vô tận không. Có thể họ cũng yêu bạn nhưng họ phải thu mình lại để bảo vệ bản thân trước đã, vì rằng khi bạn muốn yêu một ai đó thì phải yêu bản thân mình trước nhất.

Có lẽ đến một lúc Oanh lại sẽ yêu. Yêu hết mình bằng cả trí óc và trái tim...

Sẽ không có ai.. Như em.. đi qua anh một lần nữa

Anh có biết không, không biết là do anh vô tâm nên đánh mất em, em hơi trẻ con nên đánh mất anh hay là chúng ta vô tình đánh mất nhau, chúng ta vốn không thuộc về nhau nhưng mà…Sẽ không có ai .. như em..đi qua anh một lần nữa…
TO: NEO,
Anh hay kết thúc những cuộc nói chuyện bằng câu “cô bé của anh”…uhm, em là một “cô bé” với đầy đủ những ý nghĩa của từ đó. Về vóc dáng em thuộc loại con gái mi nhon, e thua anh cả một cái đầu, chỉ một bên vai của anh thôi cũng là đủ vững chãi và ấm áp để em tựa vào. Về suy nghĩ em còn đôi chút bồng bột, em có nhiều mơ mộng và đôi khi còn có cái kiểu giận lẫy của trẻ con nữa, như cái cách a vẫn âu yếm gọi “em là em còn con nít lắm!!!”

Mình gặp nhau, quen nhau thật chóng vánh và chia tay nhau cũng thật đột ngột.. chỉ là những ngày ít ỏi, những khoản thời gian ngắn ngủi, những đôi ba lần cafe, đôi ba vở kịch xem cùng nhau, đôi ba con phố của Sài Gòn đổ nắng và đổ mưa bất chợt.. 
Nhiều người hỏi em sao lại quyết định quen anh nhanh đến vậy, em không biết trả lời ra sao, không biết diễn tả cái cảm giác bé nhỏ của em trước anh như thế nào nữa. Em không phải kiểu con gái dễ dàng vung vãi tình cảm, em đến với anh với anh không phải vì anh đặc biệt quá, nổi trội quá mà ngược lại, em yêu những cái bình thường, những cái “vừa phải” của anh: mạnh mẽ vừa phải, ngọt ngào vừa phải, vui tính vừa phải, sâu sắc vừa phải..và đẹp trai vừa đủ…
Chuyện tình của mình ngọt ngào như những cuốn tiểu thuyết tình cảm mà em đã đọc, và em…cũng như những cô nhân vật chính đã nuôi dưỡng một tình yêu lớn nhưng rồi… em đang phải tự đi thu gom mảnh vỡ của những hy vọng mà em đã dệt nên..
Bây giờ thì đã xa nhau thật rồi, xa cả nửa vòng trái đất và cũng nửa vòng ấy trái tim
Nhưng mỗi sớm thức dậy, mỗi tối đi ngủ, mỗi lần nhìn màn hình laptop, mỗi khi nghe một bài hát tình yêu buồn, mỗi lần xem một bộ phim tình cảm, mỗi lúc nghe ai đó nhắc đến hai từ “yêu xa” đều không thể không nhớ về anh, không thể không cảm thấy có cái gì đó nhói nhói ở rất sâu. Dù đã dặn lòng, anh đã là của ngày quá khứ, là của một ngày xa rất xa rồi…
Cho em một lần được chủ quan nhận xét chính mình, cho em một lần nữa được thổ lộ những tình cảm mà em đã dành cho anh và cho em một lần cuối được nhớ về anh với đầy đủ những cảm xúc mà không phải giấu giếm, không phải cố kìm nén, anh nhé…
Con đường của anh đã cắt con đường của em ở một đoạn…rất ngắn. Qua cái đoạn giao nhau ấy, hai đứa mình lại mỗi đứa đi về một hướng khác nhau, nhưng có bao giờ, anh ngoảnh lại, và nghĩ về em chưa..
Một người con gái không có dáng chuẩn nhưng biết là mình không xấu và thậm chí còn xinh
Một người con gái không phải kì nào cũng giành được học bổng nhưng vẫn đang miệt mài học và có một tương lai đầy hy vọng ở phía trước.

Một người con gái không phải lúc nào cũng lung linh nhưng biết ăn mặc sao cho đơn giản nhưng không bị nhạt nhòa, biết trang điểm nhấn nhá vừa phải và đúng lúc để luôn đẹp trong mắt người khác
Một người con gái không có thời gian và điều kiện để đăng kí những lớp nữ công gia chánh nhưng biết nấu những món ăn ngon, biết cắm một lọ hoa sao cho đẹp, biết cái gì nên được sắp đặt ở chỗ nào
Một người con gái không có kĩ năng đan điêu luyện nhưng có kiên nhẫn ngồi mày mò đọc những hướng dẫn từ internet để đan cho anh một chiếc khăn quàng cổ, đan xong không vừa ý lại gỡ ra đan lại, rồi lại gỡ ra..đan lại..
Một người con gái không phải quá lãng mạn và bay bổng nhưng đã dành thời gian mỗi tối để viết cho anh những dòng nhật ký, người con gái đã kể câu chuyện hẹn hò của hai người thành một cuốn tiểu thuyết ngọt ngào
Một người con gái khi bị bạn bè tra hỏi về anh lại đỏ mặt lên, cười tủm tỉm, vẫn rất tự hào về “chàng trai cao lớn của mình”
Một người con gái duy trì được mối quan hệ tốt với bạn bè của anh, là một người đáng tin và đủ sâu sắc trong mắt người khác
Một người con gái không phải là hot girl nhưng cũng có một khu vườn những “cây si”, tuy nhiên, trong mắt cô ấy lại chỉ thấy duy nhất có một người
Một người con gái mỗi lần mở mắt ra lại tự động cộng thêm 1 giờ 1 phút, băn khoăn tự hỏi, không biết bên ấy anh đang làm gì..
Một người con gái mỗi khi online chỉ để available với một người, người con gái thích qua Fb anh từ cái link relationship trên Fb mình
Một người con gái yêu thích việc ngắm nhìn anh qua cái webcam mờ mờ, nằm lặng im nghe tiếng anh thở đều đều, và trông chờ mỗi sáng thứ bảy để lại được tâm sự với anh, được nói là em nhớ anh biết bao …
Một người con gái quen anh không lâu nhưng lại dành cho anh rất nhiều tình cảm, chấp nhận chờ đợi anh, dù sao cái thời gian chờ đợi ấy gấp hơn 90 lần thời gian đã được bên nhau và biết rằng có gặp lại anh, lại đôi ba lần cafe, đôi ba vở kịch, đôi ba cái con phố Sài Gòn nắng mưa bất chợt ấy anh cũng sẽ lại phải đi tiếp, lại thêm những tháng ngày chờ đợi..
Người con gái dù có than thở rằng “eo ôi, anh vô tâm quá”, có lúc lại giận dữ đến độ “em buông tay trước đây” nhưng vẫn hy vọng anh sẽ níu tay lại vì có lần đã dặn dò anh rất kĩ: “lỡ khi nào em có xích ra xa anh, hãy nhớ kéo em lại gần anh, nghe chưa..” nhưng mà hình như.. anh không nhớ…

Anh có biết không, không biết là do anh vô tâm nên đánh mất em, em hơi trẻ con nên đánh mất anh hay là chúng ta vô tình đánh mất nhau, chúng ta vốn không thuộc về nhau nhưng mà…Sẽ không có ai .. như em..đi qua anh một lần nữa…
P/S: Không phải tại anh, cũng chẳng phải tại em… chắc đơn giản chỉ vì tình yêu của chúng ta chưa đủ lớn để có thể bên nhau mãi mãi. Đến với nhau một cách nhẹ nhàng nên chúng ta cũng ra đi nhẹ nhành như vậy. Tất cả đã trở thành những kỷ niệm đẹp. Tạm biệt anh, chàng trai cao lớn của em!

Bức thư em muốn gửi đến thầy

Bức thư em muốn gửi đến thầy

Thầy , người đã cho em kiến thức , người đã giúp em vượt qua những nỗi khó khăn trên đường đời , thầy đã dạy cho em được gần 1 tháng …

Nhưng những kỉ niệm về thầy vẫn còn in đậm trong lòng em ,1 người thầy gầy gò , tuy thế nhưng trong tấm lòng đó là cả một tình thương dành cho học trò vô bờ bến , nhưng tuần sau thôi chỉ tuần sau thôi thầy sẽ không còn đúng lớp này nữa , chúng em sẽ không bao giờ nghe giông thầy giảng bài , không bao giờ nhận được những cái vỗ vai , những câu nói triều mến , những lời động viên học sinh mình . Chỉ tuần sau thôi , sẽ có một cô giáo mới , 1 cô giáo đã nghe qua là một người khó tính , khác với thầy em là một người dễ chịu , nhưng không phải vì thế mà chúng em lấn át , thầy em rất khác biệt với những giáo viên lớp 10 khác mà khi em bước vào lớp 10 đã nghe ” Là vô lớp 10 mà mày không đi học thêm là sẽ bị thầy cô đì ” từ đó em đã có những suy nghĩ không tốt về các thầy cô lớp 10 , nhưng không phải vì thế mà mình định tội toàn bộ giáo viên lớp 10 như thế , chúng ta không thể vơ đũa cả nắm được .

Mỗi khi kêu các bạn lên làm bài , nếu bạn ấy làm đúng và làm tốt thì thầy đều nói là bạn này học giỏi quá, bạn này học giỏi quá , giọng thầy rất lớn vang vội cả lớp làm bạn lên làm cũng tự hào và có suy nghĩ là mình sẽ cố gắng học tốt hơn để được thầy khen nhiều hơn , em biết thầy nói như vậy là đang cố gắng động viên bạn đó cố gắng làm sao cho bạn đó có suy nghĩ là mình phải cố gắng là một người luôn được thầy khen , hôm nay ngày chia tay thầy em chỉ biết khóc , khóc vì nhớ thầy , khóc vì không được nghe thầy giảng , khóc vì không còn được thầy khen , không được thầy em chỉ dẫn …. Hôm nay là một ngày buồn mà chắc có lẽ là thầy là người buồn nhất , lúc thầy đưa 1 bài thơ để cho chúng em đọc để chia tay thầy thì lúc đó những kẻ vô tâm kia không chú ý đến thầy nói gì , không chú ý thầy nói gì trước lúc chia tay , em cũng đã định lên đọc rồi , nhưng ôi thôi tiếng chuông nghiệt ngã kia đã rung lên báo hết tiết thầy vội vàng cất vào cặp và rút dây cắm máy casset ra và bước ra lớp nhưng vẫn không quên ngoáy đầu lại chào chúng em , nhưng lũ vô tâm kia đã làm thầy quá thất vọng , thầy quay lưng ra đi mà trong lòng em chỉ muốn òa khóc lên , em muốn chạy lại để giữ thầy lại , nhưng em không có can đảm đó ,không có can đảm để giữ thầy lại ….

Kết thúc buổi học mà em bước ra về nhưng vẫn không quên ánh mắt thầy ngoáy lại nhìn chúng em lúc quay lưng ra đi ánh mắt như muốn trách móc , nhưng em biết trong đó vẫn còn 1 chút tình thương dành cho chúng em phải không thầy ơi !!!

Đây là bức thư mà em chỉ muốn gởi đến thầy , mong sao một ngày nào đó thầy sẽ đọc những dòng tự bạch này của em …..

Xin chào tháng 12

Written By Unknown on Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013 | 19:56

Tháng 12 - tháng cuối cùng của một năm - cũng là tháng mang lại nhiều cảm xúc nhất cho con người…. Cảm giác hối hả, cập rập của một năm sắp qua xen lẫn cùng cái rạo rực, vui sướng khi sắp chào đón một năm mới làm cho ai nấy đều cảm thấy lòng mình lâng lâng khó tả. Họ cảm thấy mình cần được yêu thương, cần được chia sẻ và cần được cống hiến nhiều hơn nữa cho cuộc sống này…
Em ra đời vào ngày gió se lạnh của tháng 12 – tháng cuối cùng của một năm. Ba mẹ bảo em rằng vì sinh vào cuối năm nên sẽ thiệt thòi hơn các bạn cùng trang lứa, rồi em sẽ khóc tiếng khóc đầu tiên khi họ đã biết đi... Nhưng em chẳng bận tâm, có hạnh phúc nào bằng khi em đã được sinh vào một tháng tuyệt vời như thế. Em giống như tháng 12 vậy, chẳng bao giờ lấy làm buồn vì là tháng sau cùng cả, ngược lại còn lấy làm hãnh diện về điều đó bởi: Tháng 12 là tháng của những lễ hội, của niềm vui và cả những háo hức đón chờ…

Tháng 12 – tháng của sum vầy và gắn kết. Chẳng phải những người đi xa hay trở về quê nhà, trở về với những người họ yêu thương vào tháng 12 đó sao. Nếu không có tháng 12 thì có lẽ đường về hãy còn xa lắm trong ánh mắt ngóng đợi của bao người con xa xứ! Không có tháng 12 thì tháng 1, tháng 2, tháng 3 và cả những tháng sau nữa sẽ cũng chẳng có thể đến được.

Tháng 12 – tháng của những hò hẹn và yêu đương, trong tiết trời lành lạnh của đêm Giáng sinh năm nào, anh và em bước vào giáo đường, tiếng thánh ca mang mác cả không gian. Anh khẽ đặt tay mình lên tay em, những ngón tay run run vì lạnh, em khẽ siết lấy và quay mặt đi thật nhanh. Có lẽ, tháng 12 đã gieo vào lòng mỗi con người ngoài kia, có cả anh và em một cảm xúc khao khát yêu đương đến cháy bỏng. Tháng 12 đã đem chúng ta đến gần nhau hơn và đã cầm tay anh đặt lên tay em trong buổi đầu yêu đương đầy bỡ ngỡ ấy. Không biết, tháng 12 đã se duyên cho bao nhiêu lứa đôi yêu nhau rồi anh nhỉ?

Tháng 12 – Đoản khúc thời gian, khi bước đến tháng cuối cùng của một năm người ta thường có thói quen nhìn lại và đánh giá về những điều đã trải qua, đã nhận được trong suốt 11 tháng trước. Có người sẽ thở phào một cái rõ to vì cuối cùng cũng đi được hết 11 tháng vất vả. Có người lại ngoái nhìn về với ánh mắt đầy mãn nguyện vì cuối cùng họ đã làm được một điều gì đó thật đáng tự hào. Dù vui mừng hay tiếc nuối thì tháng 12 cũng là tháng để họ được trở lại là chính mình, được cho phép mình thả lỏng, được tận hưởng để chờ đón một năm mới sắp đến với bao kế hoạch, dự định và cả những thách thức đang đợi chờ ở phía trước.

Sinh nhật em vào ngày cuối cùng của tháng cuối cùng của một năm – 31 tháng 12. Có bất ngờ không anh khi em là cô gái cuối cùng được sinh ra? Còn em thì cảm thấy điều đó thật thú vị, vào ngày sinh nhật, các bạn bè của em sẽ trêu em là em út, rằng em sinh ra muộn nhất rằng nên phải gọi tất cả là anh là chị. Em đã giả vờ phụng phịu vì điều đó và nhất quyết không chịu mình là “em út” trong mắt bạn bè. Rồi có lần, em đã giả vờ quên mất ngày sinh nhật của mình nhưng cuối cùng bạn bè đã cho em một bữa tiệc thật đáng nhớ, tất cả mọi người đều không thể quên một ngày sinh đặc biệt như vậy. Em vui sướng vì mình là người đón nhận niềm vui tuổi mới sau cùng. Khép lại một năm bằng một bữa tiệc sinh nhật, quả thật rất hạnh phúc!

Tháng 12 đã đến rồi, thãy chuẩn bị chào đón tháng cuối cùng này với tất cả những niềm vui, hi vọng và chờ đón những điều bất ngờ sẽ đến nhé, bởi những niềm vui thì thường hay đến sau cùng mà.

Chỉ là cơn gió - Chương 2

“Em bước đôi chân trên đường lặng lẽ
Hoa mai hồng ôm mỗi gót chân qua
Em bé nhỏ giữa cuộc đời muôn ngã
Bảo vệ mình bằng đôi mắt thờ ơ”


Đóng quyển nhật ký lại, Nghi thẩn thờ nhìn khóm hoa dại ngoài hiên cửa sổ. Những ánh nắng lung linh khẻ hôn lên những phím lá, ngọt ngào bung những ánh sương mai rơi rụng.
Hai ngày, hai ngày chính cô trốn mình trong góc tối, cố gắng phân tích tình cảm của mình. Nhưng càng phân tích cô lại càng thấy rối hơn.
Phong của cô, cơn gió tình yêu đã một thời làm cô say đắm. Tình yêu vừa ngọt ngào lại cũng vừa mang nhiều nước mắt. Thi vị của tình yêu làm Nghi cảm thấy sợ, sợ những ngọt ngào rồi như gió tan ra, khuất trong hư vô mờ ảo. Cánh cửa tình yêu cô khép lại rồi, dù với Phong giờ đây cô còn yêu nhiều hay thế nào nữa cô cũng đành im lặng như một lớp bảo vệ mình. Anh…chỉ còn là dư âm mà thôi!
“Bing boong, bing boong”
Tiếng chuông cửa reo vang, làm Nghi giật mình quay lại hiện tại. Vội mở cửa, thấy Linh tóc vươn đầy những chấm nước đang chạy ùa vào nhà.
- Sao thế?
Linh vuốt bờ tóc đầy nước rồi nhún vai:
- Gặp kẻ không bình thường.
Nghi tò mò nhưng im lặng, quá rõ cái tính hay đùa của Linh. Ngồi xuống ghế, Nghi đưa mắt dò xét nhìn cô bạn.
- Sao nhìn ghê vậy nhỏ?
- Nghi ngờ!
- Nghi ngờ ư? Sao mà lắm chuyện thế, đi chơi không?
Nghi ngạc nhiên, trợn mắt:
- Trời, mới sáng chạy qua đi lại muốn đi chơi à. Tớ không đi nhé.
- Why? Thôi, hiểu rồi, chắc hôm nay có hẹn với anh nào à?
Đánh nhẹ vào vai bạn, Nghi dỗi:
- Nói gì thế, hôm nay có hứa đi dạo phố với mẹ rồi. Hẹn Linh hôm khác đi.
Ngã người ra ghế, Linh uể oải:
- Chán gớm, ê mà nhỏ nè!
- Hử?
Linh cười mỉm:
- Hôm trước đi chơi thấy hai anh chàng ấy thế nào?
Ngiêng đầu, Nghi giả vờ:
- Hôm nào?
- Hôm trước đó, hai anh chàng Phong và Vũ ấy! Thấy thế nào?
- Eo, thế nào là thế nào?
Linh lườm bạn:
- Biết người ta hỏi gì mà giả vờ à? Đánh bây giờ.
- Tha cho tớ, cậu chả bảo họ đẹp trai sao. Nhìn cũng được, nhưng cái anh chàng tên Vũ ấy…ấn tượng với tớ nhất.
Linh tò mò:
- Vì sao?
- Ừ thì trong anh ta giống một lãng tử, một phong cách ….chả biết nói sao.
- Khổ thế, sao mà luôn ấp ửng, chán thật!
Nghi phì cười, cô không phải không hiểu ý Linh nhưng lại gạt đi, cô bé này luôn tìm ra những trò khiến cô nhức đầu.
- Uống cà phê nhé, để tớ pha cho.
Nói rồi cô vội vàng xuống bếp, bỏ lại Linh một mình ngồi ở phòng khách.
Tâm trạng Nghi đang bối rối, cô không muốn để Linh biết. Với cô những chuỗi ký ức trầm lặng thì cứ để nó trôi đi. Linh vốn tò mò, và rồi ai biết cô còn làm gì khiến mình phải dỡ khóc dỡ cười.
***

- Chị, cái phong linh này bao nhiêu vậy chị?
- Ukm, 50 nghìn em.
Trả tiền xong, Nghi mỉm cười mang chiếc phong linh về. Chiếc phong linh bằng thủy tinh, hình hai con hạc, trong suốt và thanh thúy. Nghe như tiếng nhạc của một bản đàn giữa rừng thu êm vắng, như tiếng đàn gọi một giấc mơ hoang.
Đang lan man với những ảo ảnh về phong linh bỗng “choang” một cái, toàn bộ con hạc thủy tinh của cô vỡ ra cũng với sự đau nhói ở tay. Nghi vừa giật mình vừa thộn người nhìn những mảnh thủy tinh dưới đất, rồi ngơ ngác nhìn tội phạm đang ung dung đứng đằng kia. Vừa tức, vừa giận, vừa đau làm Nghi như bị choáng, cô không biết phải làm gì.
Vội vã ngồi xuống, nhặt mảnh phong linh vỡ ta, chưa động vào đã bị một bàn tay lôi xệch lại:
- Cô bị điên à?
- Đau, anh làm ơn bỏ tay tôi ra được không?
Chàng trai vội bỏ tay cô ra, nhướng mắt:
- Đúng là ngu ngốc.
- Anh…mặc kệ tôi. Anh làm vỡ đồ của tôi, anh…
Nghi chẳng biết nói sao, vì dù bắt anh ta đền cũng không tìm được phong linh cô vừa ý. Vừa tức giận vừa bối rối làm gương mặt cô hồng nhuận.
- Thôi, anh đi đi.
Chàng trai hơi ngỡ ngàng, rồi thích thú nhìn cô:
- Tôi sẽ đền!
- Không cần đâu, tôi chỉ thích cái này thôi.
- Cô đúng là ngốc!
- Nè, anh mới ngốc đó, sao cứ mắng người khác thế, anh là người có lỗi mà. Anh…tôi…
- Cô sao? – Chàng trai có vẻ hứng thú, mỉm cười.
- Tôi đúng là xui xẻo mà. Anh biến cho tôi nhờ.
- Cô bé, chúng ta quen nhau đấy, không nhận ra tôi à?
Nghi lườm anh:
- Anh quen tôi à? Nhưng tôi không quen anh!
Chàng trai bật cười:
- Đúng là không quen, nhưng tôi biết cô, Phương Nghi.
Nghi hơi nhướng mi, nhưng thờ ơ:
- Tôi cũng biết anh đấy, Khánh Vũ!
- ha ha, chịu nhận rồi nhé, không ngờ đây mới là cá tính thật của cô, không sai với tôi đoán.
- Anh đúng là tự cao quá đáng, chuyện của tôi thì liên quan gì anh.
Khánh Vũ thờ ơ, rồi kéo tay Nghi đi nhanh qua con phố đông làm cô ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.
- Nè, anh định đưa tôi đi đâu, nè… anh bị điếc à…anh buông tôi ra…
Tiếng Nghi vang lên hòa vào tiếng xe cộ lạc hẳn. Đến một cửa hàng phong linh, Vũ mới dừng lại:
- Đấy cô vào chọn cái mình thích nhất đi, xem như tôi thường.
Nghi xoa cổ tay bị nắm, bực bội nhìn Vũ:
- Anh không hiểu lời tôi nói à, cái đó, tôi không thích.
- Cô thích cái gì?
- Tại sao phải nói cho anh biết, tôi thân với anh lắm à?
Vũ cười nhẹ, áp sát vẻ mặt phong trần vào mặt Nghi:
- Tôi chính là không muốn liên quan gì đến cô đó.
1s 2s, vẻ mặt Nghi giận đến đỏ ửng, hài lòng về phản ứng của cô, Vũ đứng sọt tay vào túi quần ung dung nhìn vào cửa hàng phong linh. Tiếng phong linh lại vang lên, nhưng sao không làm dịu lại cơn giận của Nghi, cô im lặng nhìn anh rồi bước đi. Đi được một quãng cô dừng lại nói:
- Tôi cũng không hề muốn liên quan đến anh, anh có thể đem tất cả mọi người ra để đùa nhưng tôi lại không hề thấy điều đó là của một người bình thường. Tôi và anh tốt nhất nên lánh xa nhau thì hơn. Chào anh!
Nắng tỏa xuống, bóng cô in dài một quãng. Vũ cũng ngẫng ngơ, chìm vào cảm giác xa lạ.

Hết Chương 2

Chỉ là cơn gió - Chương 1

Ly cà phê đen trước mặt, lóng lánh trong từng giọt đen huyền mờ ảo. Đêm, lại mờ dần trong không khí lành lạnh, nhiệt độ xuống thấp, không gian như phủ một tầng hơi ẩm. Ngồi trong nhà, chẳng có gió, chỉ nghe tích tắc tiếng đồng hồ gõ nhịp, tiếng lóc cốc từ bàn phím vi tính.

Mở facebook, có tìm trong những chấm xanh một cái tên quen thuộc nhưng cứ thế tìm và tìm, ảo ảnh như chính lòng mình không muốn chạm vào. Đèn neon sáng rực, cô lại không biết làm gì, thơ thẩn nhìn vào khoảng không vô định, đêm đen và cũng chính lúc này cô thấy mình quá cô đơn.
Lâu lắm rồi cô không uống cà phê, vì sao ư? Chính cô cũng không hiểu mình quên cảm giác đăng đắng ở bờ môi khi nào. Có khi là nén cảm giác ấy vào trong, để cho những nốt trầm bỗng lắng sâu vào lòng ký ức, chôn sâu vào đáy vực bí hiểm và phong phú của mình. Nhẹ thở dài, nhắm nháp nhẹ một chút cà phê, mùi thơm bốc lên mũi, vị đắng thắm vào môi làm cô nao nao.
Cô nhớ đến mùa đông rét bên khung cửa nhỏ, chiếc áo bông và cả những con hạc bằng giấy. Đó là ký ức êm đềm và nhỏ bé trong cô. Ngày xưa ai đó bảo cô là cô bé con thích khóc và hay dỗi, và mỗi lần như thế cô lại có thêm một con hạc giấy nhỏ xinh xinh. Và bây giờ cô là một chiếc lá cuối thu âm thầm và lặng lẽ, sẵn sàng đón mùa đông đến, hứng chịu những cơn gió bất lạnh người.
Không, cô yếu đuối quá, mong manh quá và dường như người ta chẳng để ý đến hiện diện của cô trong cuộc sống này. Cuộc sống vô cảm và lạnh lùng đến thế, nhưng biết đâu ấy chỉ là hiện tại….





Tin nhắn đến!
“Đi chơi không bạn?”
Cô cầm điện thoại, đầu óc mơ màng, đi chơi ư, cô ngồi dậy cố xem lại thời gian biểu trong đầu. Hôm nay chủ nhật, hình như không có gì làm.
“Đi, đến chỗ tớ nhé!”
“Ok”
Cô diện cho mình chiếc váy màu xanh biển, tóc buộc cao, dáng cô dong dỏng, có chút gì mảnh mai và yếu đuối. Xách túi xách lên, vội rời khỏi nhà.
- Ê, hôm nay có gì đặc biệt không?
Cô tò mò nhìn cô bạn.
- Bí mật, hôm nay cậu xinh lắm.
Cô bạn nhìn cô ý nhị, khoảng trời lấp lửng những vạt nắng mỏng, không gian mờ mờ của làn sương sớm. Cô và cô bạn như tản bộ giữa một mê cung thần bí.
Cô bạn dẫn cô vòng quanh một con phố rồi ghé vào một quán cà phê nhỏ.
- Helo, xin lỗi vì đến muộn.
Cô bạn dẫn cô vào một cái bàn trong góc khuất của quán, ở đây có hai người con trai và hai cô gái. Cô bạn giới thiệu một cách vui vẻ:
- Nào ngồi đi Nghi, mình giới thiệu nhé. Đây là Phong, Vân, Thu và Vũ. Giới thiệu với các bạn, đây là Nghi bạn thân của Linh.
Cô chợt giật mình khi nghe tên Phong, ngỡ ngàng thoáng qua trong đôi mắt cô. Người đối diện cô, chằng trai có đôi mắt lãng tử cũng hơi bối rối.
Cô mỉm cười với những người xung quanh, với cả anh…
Cô gái tên Vân có vẻ đẹp thuần khiết, đôi mắt trong, có nét bướng bĩnh và tinh nghịch, giấu trong đôi môi xinh là chiếc răng khểnh duyên.
Còn Thu lại có vẻ trầm ổn, lặng lẽ. Đôi mắt mơ màng, dáng người vừa, mang trên môi nụ cười nhẹ.
Còn chàng trai Vũ, cách ăn mặc phong cách, có vẻ bụi, mái tóc rối che đi một phần đôi mắt phong trần, anh có gì đó cuốn hút ở cái vẻ thờ ơ, lạnh nhạt. Từ lúc cô vào anh cũng không nhìn cô một lần.
Còn lại là Phong…anh vẫn như xưa, dịu dàng và nồng ấm….
- Nghi uống gì_ Linh lên tiếng.
Giật mình vì tiếng nói, cô cười nhẹ:
- Cho mình một li cà phê đen.
Ánh mắt Phong chợt lóe lên, có lẽ cô biết nhưng không biểu hiện gì. Màu trời trong xanh, ánh nắng bắt đầu lang rộng. Tiếng chuyện trò của ba cô gái rôm rả. Cô đứng dậy:
- Xin lỗi, Nghi ra ngoài một chút.
Cô đi nhanh ra ngoài, thoát khỏi không khí làm cô muốn ngộp tim, ly cà phê đen ấy nói bao điều. Cô ghét bản thân mình quá, ghét những điều con tim không giải thích được.
Cô muốn xà vào lòng anh như ngày xưa, ngắm nhìn những cơn mưa mùa đông đi qua, man mát cơn gió lạnh. Tiếng phong linh reo lên, như tiếng lòng cô thổn thức.
- Có gì không ổn à?
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, nếu ngày xưa cô đã thật hạnh phúc mà đón nhận sự quan tâm đó. Nhưng giờ thì…chợt cô thấy tim mình nghẹn lại. Cô xoay người cố giữ lại nét mặt tươi vui.
- Trong ấy không thoáng lắm,…à…em ra đây hóng gió một chút.
Tiếng chuông gió lại ngân lên trong vắt, gió ùa vào làn tóc cô. Đan tay vào nhau, cả hai im lặng. Lúc này cô biết Phong đang nhìn mình, cô cố che giấu đi cảm xúc trong lòng. Nhìn cảnh bầu trời đang hé dần những tia nắng ảm đạm.
- Em vẫn khỏe chứ?
- Vâng, em tốt!
Cô cười, nhìn anh.
- Em vào trước đây, chào anh.

Hết Chương 1

Cám ơn anh, người đến trước!

Written By Unknown on Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013 | 23:10



Người ta nói em chẳng quên được anh, em không chối được bởi trong em anh từng là duy nhất. Khi yêu anh, em trao trọn trái tim mình, không nghi ngờ, không toan tính. Tình yêu như phép màu làm sống trong em những cảm giác lạ lùng và nôn nao. Nhớ anh, từng ngày, từng giờ và từng giây.

Nhớ đến những cảm giác khi bên nhau, giận dỗi và cả ngọt ngào. Thế nhưng yêu không phải là một khái niệm hay một cảm giác đơn thuần khi trong tình yêu mình lạc mất nhau. Ở hai đầu nỗi nhớ, em và anh như những con thiêu thân, xô mình vào những thú vui riêng, để rồi trong chúng ta bất cứ một phương diện nào cũng không hề có điểm chung. Anh rời đi, như một cơn mưa ngang qua con phố, sau cơn mưa con phố tằm tả và ước lạnh. Em không biết mình đã mất bao nhiêu thời gian cố gắng không nghĩ về anh, không mong chờ và hy vọng anh quay trở lại. Em không thể tin anh, hay cho anh hơn nữa những lần làm tổn thương em. Em ích kỹ lắm, em sợ đau, sợ mình như cánh hoa mỏng một khi rơi sẽ tàn úa. Em cũng như bao cô gái khác trên đời, muốn yêu, được yêu và khao khát một tình yêu đẹp. Ước muốn đó có phải quá to lớn ư? Em không trách anh, không thể trách những tổn thương ấy được, em cũng chẳng biết trách ai trong cuộc tình không bờ bến này. Khi xa anh, em suy nghĩ rất nhiều, em chợt nhận ra giữa tình yêu và tình bạn phải chăng rất dễ ngộ nhận. Em yêu anh, bởi anh quan tâm em, lo lắng em làm em thấy cảm động. Có lẽ em cũng không biết rằng với anh đó làm cảm giác gì.





Thế rồi mình hai ngã rẽ khác nhau, em không còn là cô bé hay cằn nhằn anh nữa. Em cũng không còn phải nghe tiếng anh trách sau mỗi đêm em ngũ trễ, không có tiếng mắng em không biết suy nghĩ,…tất cả chìm vào dĩ vãng cùng anh. Trong em giờ đây, mỗi lần nhớ đến anh tim vẫn nhói lên kỳ lạ, em không hiểu mình nữa. Không hiểu được rằng mình đã đánh mất thứ quan trọng nhất hay buông tay một cách khôn ngoan nhất. Em có thể tự do thức hẳn đến sáng, có thể tự do nói chuyện với bất cứ người nào mình thích, có thể chẳng cần phải cố gắng học tập vì anh nữa. Nhưng những thứ ấy chẳng bù đắp được vết thương lòng em, nó càng làm em thêm mệt mõi.

Cứ ngỡ rồi em chẳng yêu ai nữa, cứ ngỡ rằng em hết rồi cảm giác biết yêu thương. Nhưng người đó lại xuất hiện, trong muôn triệu con người trên trái đất, em và người đó vô tình quen nhau. Tình yêu ấy rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức không có cán cân nào của cuộc sống đo được. Tim em bắt đầu biết nhớ, biết mong chờ và cảm giác yêu thương lại ùa về. Nhưng trong em vẫn ngại ngùng và có phần lạnh nhạt. Em sợ bị đau lần nữa, sợ những đêm thâu chỉ một mình lặng lẽ chờ đợi, sợ tình yêu của mình lại biến thành vô vọng. Người đó trong em chiếm lấy trái tim em, mặc dù em chẳng bao giờ nói với người đó. Tại sao ư? Em cũng không biết nữa, có lẽ người ấy hiểu em nên em bảo tình yêu đó thầm lặng.

Nếu một ngày mình gặp lại nhau, anh bên cạnh người con gái khác, em một mình hay với ai nữa vẫn hi vọng mình không cảm thấy ái náy. Tình yêu là một bài ca, mà không phải lúc nào cũng trọn vẹn. Hạnh phúc không thừa thãi để ai cũng nhặt được. Có lẽ có sự trãi qua em mới hiểu được giá trị của tình yêu, không phải chỉ nhận mà là cho. Cám ơn anh người đi trước cho cuộc sống em hôm nay!

Nguồn:  Mưa sao băng - Sáng Lập Viên Cộng Đồng Thư Tình Việt


Người thầy và những tờ tiền cũ

Cuối cùng nó cũng đậu đại học. Người đầu tiên nó muốn thông báo tin quan trọng ấy không phải là ba hay mẹ nó mà là người thầy kính yêu của nó…
Nhà nó nghèo, lại đông anh em, quê nó cũng nghèo nên từ lâu chẳng có mấy ai dám nghĩ đến chuyện cho con vào đại học. Ba mẹ nó cũng vậy, phần vì quá nghèo, phần là vì nghĩ đến điều kiện của con mình “làm sao mà chọi với người ta”!… Thầy là người duy nhất ủng hộ nó, cho nó niềm tin rằng “mình có thể”.

Vui mừng chẳng được bao lâu, bao nhiêu lo lắng tràn về vây lấy nó… Năm năm trời, hàng trăm thứ tiền như bầy ong vo ve trong đầu nó.

Rồi thầy đến mang cho nó một lô sách, vở mà nó đoán là những bài học “nhân-lễ-nghĩa” của thầy, dúi vào tay nó một gói nhỏ mà thầy bảo là “bí kíp” rồi dặn chỉ lúc nào khó khăn nhất mới được mở ra. Nó đã không “cảnh giác” thừa.

Gói “bí kíp” mà lúc nhận từ tay thầy nó đã ngờ ngợ là một xấp những tờ tiền 10.000 đồng bọc trong hai lớp nilon cũ kỹ, những tờ tiền được vuốt phẳng phiu phần nhiều đã nhàu nát mà nó tin rằng thầy đã để dành từ lâu lắm! 900.000 đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc.

Đã hai năm kể từ cái ngày thầy lặn lội lên Sài Gòn thăm nó, dúi vào tay nó những đồng 10.000 nhọc nhằn rồi lại vội vã trở về. Sau đó thầy chuyển công tác. Hai năm, thỉnh thoảng nó vẫn nhận được những đồng 10.000 của thầy (lạ thay, lại vào những lúc tưởng chừng như nó bế tắc nhất!). Hai năm, nó vẫn chưa một lần về thăm thầy.

Trưa, mới đi học về, mẹ điện lên báo: “Thầy H. mất rồi!”. Nó chỉ lắp bắp hỏi được ba chữ: “Sao thầy mất?”, rồi sụp xuống khi mẹ cũng nghèn nghẹn ở đầu dây bên kia: “Thầy bệnh lâu rồi mà không ai biết. Ngày đưa thầy vào viện, bác sĩ chụp hình mới biết thầy đã hư hết lục phủ ngũ tạng rồi, chưa ai kịp đi thăm thì thầy đã…”.

Nó bỏ hết mọi sự leo lên xe đò. Trong cái nóng ban trưa hầm hập với cơn say xe mệt mỏi, nó thấy thầy hiền hậu đến bên nó, dúi vào đôi tay nóng hổi của nó những tờ 10.000 đồng lấp lánh… Đến bây giờ nó mới để ý thấy thầy đã xanh xao lắm, bàn tay tài hoa khéo léo ngày xưa đã gân guốc lên nhiều lắm… Nó chợt tỉnh, nước mắt lại lăn dài trên má, trái tim nó gào lên nức nở: “Thầy ơi… Sao không đợi con về?”.

Vì nó cứ đinh ninh: nếu đổi những đồng 10.000 kia thành thuốc, thầy sẽ sống cho đến khi nó kịp trở về…

Người ăn xin một tay

Một người ăn xin đã đến cửa nhà tôi, cầu xin mẹ. Toàn bộ cánh tay phải của bị cắt đứt, tay áo để trống lòng thòng, nhìn ông ta rất khó chấp nhận.

Tôi nghĩ rằng mẹ sẽ hào phóng cho người ăn xin, nhưng mẹ tôi chỉ vào đống gạch ở trước cửa gần chỗ người ăn xin và nói: "Ông giúp tôi chuyển đống gạch này về phía sau nhà đi"

Người ăn xin tức giận nói: "Tôi chỉ có một bàn tay, bà nhẫn tâm bắt tôi chuyển gạch, bà đã không muốn cho tôi thì thôi, sao bà lại đánh đố tôi?"

Mẹ tôi không tức giận, mà cầm viên gạch chuyển đi. Bà cố tình chuyển gạch chỉ bằng một tay, chuyển xong bà nói: "Ông thấy đấy, tôi có thể làm việc bằng một bàn tay, tại sao ông không thể làm điều đó?"

Người ăn xin đứng lặng im, ông nhìn mẹ với ánh mắt lạ lùng, và cuối cùng ông cúi xuống, dùng một bàn tay để nâng một viên gạch, một tay ông có thể di chuyển hai viên.

Ông đã chuyển toàn bộ đống gạch sau hai giờ, và khi chuyển gạch, ông thấy mệt mỏi khó thở, mặt ông bám rất nhiều bụi, vệt mồ hôi lấm tấm trên trán.

Mẹ tôi cho người ăn xin một chiếc khăn màu trắng. Ông ta cẩn thận lau mặt và cổ một lần nữa, chiếc khăn màu trắng biến thành màu đen.

Mẹ tôi cho người ăn xin 20 nhân dân tệ. Người ăn xin cầm lấy tiền, cảm động nói: "Cảm ơn bà"

Mẹ tôi nói: "Ông không phải cảm ơn tôi, nó là tiền công của ông kiếm được bằng chính sức mình

Người ăn xin nói: "Tôi sẽ không quên bà." Ông cúi người trước mẹ tôi và đi.

Nhiều ngày sau, có một người ăn xin đến trước cửa nhà tôi, hỏi xin mẹ. Mẹ tôi bảo ông chuyển gạch từ sau nhà ra trước nhà, và vẫn cho ông ta 20 đô la.

Tôi không hiểu, hỏi mẹ: "Vừa qua mẹ đã bảo người ăn xin chuyển gạch từ phía trước của căn nhà phía sau nhà, bây giờ lại bảo người ăn xin chuyển gạch từ phía sau ngôi nhà và trước nhà. Cuối cùng mẹ muốn để gạch ở phía trước nhà hay phía sau nhà?"

Mẹ tôi nói: "Đống gạch này ở trước nhà hay sau nhà đều như nhau cả."

Tôi nói: "Giờ thì không cần chuyển gạch nữa".

Mẹ cốc nhẹ vào đầu tôi và nói: "Đối với người ăn mày mà nói, việc chuyển gạch được và không thể chuyển được rất khác nhau con ạ".

Sau đó, một vài người ăn xin đã đến, đống gạch nhà tôi chuyển đi chuyển lại đến mấy lần.

Mấy năm sau, có một người đàn ông rất đàng hoàng đến nhà tôi. Ông bệ vệ và phong độ, trông giống như ông chủ lớn thường xuất hiện trên truyền hình. Khiếm khuyết duy nhất là ông chỉ có một tay trái, bên phải là ống tay áo thả trống, như chiếc cánh đung đưa.

Ông ta nắm bàn tay của mẹ tôi, cúi thấp người và nói: "Nếu không có bà, tôi là một kẻ ăn xin, bởi vì sau khi bà bảo tôi chuyển gạch, bây giờ tôi đã trở thành chủ tịch của một công ty."

Mẹ tôi nói: "Điều này chỉ liên can đến ông thôi!"

Ông chủ tịch yêu cầu mẹ và gia đinh tôi chuyển về sống trong thành phố, để làm người dân thành phố, sống một cuộc sống tốt đẹp.

Mẹ tôi nói: "Chúng tôi không thể chấp nhận chăm sóc của ông."

"Tại sao?"

"Vì gia đình chúng tôi mọi người đều có hai bàn tay."

Chủ tịch kiên trì nói: "Tôi đã mua một căn nhà cho gia đình bà rồi."

Mẹ mỉm cười và nói: "Ông nên mang căn nhà làm từ thiện cho những người chỉ có một bàn tay và không có nhà ở thì hơn!"

SmS – chuyện của tuổi 17 và tuổi 20


17 tuổi, lưu những tin nhắn rất đặc biệt vào một thư mục riêng rồi xem như kho báu. Xóa những tin nhắn bình - thường khác để dành lưu lượng mà lưu. Tối nào cũng đọc lại vài lần rồi mới yên tâm đi ngủ.

20 tuổi, tin nhắn của cả gần năm trước còn đó nhưng cũng không còn muốn cuộn lên mà đọc lại. Những thứ đặc biệt cũng nằm lẫn lộn giữa những thứ bình thường. Có khi cũng chẳng buồn nghĩ xem cái gì đặc biệt…

17 tuổi, bất lực và mệt mỏi lắm mới đọc lại từng tin nhắn đã lưu rồi vừa khóc vừa xóa đi.

20 tuổi, nhắm mắt và thản nhiên xóa luôn cả tệp tin. Không tiếc, không buồn, không khóc.

17 tuổi, những tin nhắn lê thê giữa đêm luôn là một - cái - gì - đó phải nâng, phải giữ. Bất kể dù những điều đó có dành cho mình hay không.

20 tuổi, facebook hầu như đã làm thay mọi thứ. Dạo một vòng facebook là biết luôn những điều cần biết. Những chia sẻ công khai, những tâm sự dễ dãi thể hiện… Ít lắm những sms lê thê.

17 tuổi, đi học về lúc nào cũng háo hức kiểm tra điện thoại, có thể có tin nhắn mà cũng có thể không. Buổi đêm có người nhắn tin là cả ngày sẽ vui như hội. Kiếm đủ cớ để nhắn tin cho bất cứ người nào có thể, chỉ để vui thôi.

20 tuổi, chẳng còn thèm khát những sms dửng dưng, nếu cần thì gọi điện. Danh bạ kéo qua kéo lại cũng dừng ở một vài cái tên. Cũng quan tâm, cũng bần thần, cũng lo lắng. Nhưng nhắn tin thì biết nói gì, có phiền hay không, có là đứa phá đám bỗng nhiên nhảy xổ vào cuộc đời họ (thêm lần nữa) không? Thoát ra rồi lại facebook.

17 tuổi, có sms nghĩa là mình còn được quan tâm. Không sms sẽ có cảm giác mình bị bỏ quên…

20 tuổi, dù cả tuần không ai nhắn tin hỏi thăm thì cũng không còn thời gian và tâm trí mà quan tâm, mà buồn nữa. Đã có quá nhiều thứ để nghĩ đến hơn.

17 tuổi, sms đủ đầy những điều muốn nói…

20 tuổi, giấu kín cho mình, và những tin nhắn chỉ gửi cho bản thân.

17 tuổi, có những điều đã như là lẽ sống, góp nhặt vui buồn từ những thứ nhỏ nhoi. Cái gì cũng dễ thành đặc biệt. Cũng vì thế mà trân trọng và nâng niu mọi thứ hơn.

20 tuổi, nhận ra cuộc đời không hào phóng với bất kì ai. Những thứ nhỏ nhoi nằm lại đó, chẳng đủ quan tâm để rồi mọi thứ cứ nhàn nhạt trôi đi. Cái gì thì cũng như nhau, chẳng ai đặc biệt hơn ai nữa rồi.

Em giấu cô đơn ở đâu?

Written By Unknown on Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013 | 20:23


Tôi biết một cô gái, có một nỗi cô đơn thường trực trưng bày bên ngoài ánh mắt cười. Cô ấy là nhân viên ở một cửa hàng sách cũ, gần nhà tôi.
... Cho tôi hay, tôi sẽ cùng em, ôm cô đơn vào lòng, ủ ấm!

1. Ba tháng trước…

Tôi ngồi bên cạnh lặng nghe Du đàn, những phím dương cầm nhảy múa hân hoan, những ngón tay lướt nhẹ, đôi môi em khẽ mím. Bất chợt, một tiếng đàn vang lên chói tai, lạc lõng giữa một bản tình ca sâu lắng.

- Rồi chúng ta sẽ thế nào?

Tôi ngờ ngợ, đôi mắt Du loang loáng nước.

- Em sai nhiều rồi, đúng không?

Du quay sang nhìn khuôn mặt tôi, khi ánh mắt giao nhau tôi mơ hồ nhận ra một biển hồ mênh mông buồn tủi, những giọt nước tròn đầy chực vỡ òa. Trong mối quan hệ giữa chúng tôi, ai là người có lỗi?

Mọi người thường trách cứ người thứ ba đến sau trong một cuộc tình chen chân giữa ba người. Nhưng Du của tôi không đáng trách. Em đáng thương nhiều hơn đáng trách. Cũng từ lúc xác định tình cảm với em, tôi dành nhiều giờ bên một góc lặng, chậm rãi dõi theo từng giọt café đen đặc nhỏ xuống, giống như những lát cắt của cảm xúc nổi trôi khó định hình. Người thứ ba chỉ là người đến sau không có nghĩa là người gây ra tội lỗi. Tôi yêu Du. Chúng tôi nhận ra điều đó trong mắt nhau, trong những lần chạm tay, trong những nụ cười ấm áp.

- Trời tối nhanh quá!

Du bỏ quên những nỗi buồn, lén trút một nét thở dài, ưu tư nhìn ra khung cửa sổ. Em khẽ đứng dậy, nhón người cầm áo khoác choàng qua vai tôi, nụ cười trên môi cong lên thành nét cười vui vẻ.

- Mình đi ăn chút gì anh nhé!

Chúng tôi dắt tay đi cạnh nhau, bước song hành cùng nhau, đan khít mười đầu ngón tay vào nhau. Cứ thế bước đi, cảm giác bình tâm và an yên biết mấy. Tôi mất một chút thời gian khẽ hắng lòng, kéo đầu Du tựa vào vòm ngực của mình.

- Du, anh yêu em, biết không?

Du không trả lời, cũng không gật đầu hay lắc đầu, em khẽ động đậy những ngón tay đan cài trong tay tôi, siết nhẹ. Những khoảng không gian bên em bình yên dịu vợi, lắng đọng yêu thương như một vùng mơ huyền ảo, khiến tôi dẫu biết rằng mình đang lầm đường lạc lối cũng không thể vẫy vùng ra khỏi đó. Là do tôi không muốn thoát ra, không muốn vụt mất tình yêu với Du.

- Nhưng bàn tay này, làm sao khít vừa đây?

Du nắm tay tôi đưa lên cao, ngón tay áp út của tôi lồng một chiếc nhẫn bạc, lạnh lẽo vô hồn, ám mờ như khoảng không trống rỗng trong tim tôi. Lúc này, nhìn vào khuôn mặt Du, nó trở nên nhức nhối, buốt lạnh.

… Yêu thương trao đi rồi, có rút lại được không?

2. Sáu tháng trước…

Tôi biết một cô gái, có một nỗi cô đơn thường trực trưng bày bên ngoài ánh mắt cười. Cô ấy là nhân viên ở một cửa hàng sách cũ, gần nhà tôi. Khu phố chúng tôi ở là một khu phố nhỏ, không tấp nập người qua lại, cũng bị phủ màu thời gian bạc xỉn, không gian đôi lúc ẩm sực mùi mưa và sương lành của những đêm Đông buốt giá. Sở dĩ tôi biết cô ấy bởi tôi thường xuống hiệu sách cũ để lục tìm những tập truyện dài ngắn khác nhau vương vãi ở một xó xỉnh riêng biệt cho đám em họ. Mỗi cuối tuần tôi lại ghé hiệu sách một lần, ngồi nhặt nhạnh số tập truyện may mắn còn sót lại, đồng thời đưa mắt dõi theo khuôn mặt xa xăm của cô ấy. Phải, tôi có biết cô ấy, nhưng chưa một lần làm quen.

- Em giấu nỗi buồn đi đâu thế?

Tôi nói vu vơ, chìa những quyển sách cũ lên trước mặt bàn tính tiền.

- Nỗi cô đơn đậm đặc… - Tôi tiếp lời.

Em nhoẻn cười, nhanh tay thanh toán tiền cho tôi. Trời chưa tắt hẳn nắng, những tia vương vất hiếm hoi của một buổi chiều Đông len khẽ qua ô cửa sổ, soi lên ánh hồng phớt trên đôi gò má xuân trẻ.

- Anh ở gần đây, là khách quen chỗ em. Gọi em là gì cho tiện xưng hô?

- Em tên Du.

Em lại nhoẻn cười, nụ cười từ ánh mắt nhiều suy tư. Những câu hỏi của tôi bỏ lửng, cảm giác thừa thãi và vô duyên, cũng hơi nhạt nhẽo cho một lần làm quen thất bại. Nhưng khi tôi toan bước về, em cất tiếng gọi.
- Em giấu nỗi buồn cùng một chỗ với anh. Chắc là anh biết!

Lúc tôi quay lại nhìn, em lại mỉm cười, khuôn mặt tươi tắn như những bông hoa bách hợp trắng ngần, e ấp trời chiều chờ khi đêm xuống được nở bung khoe hương sắc. Lần đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện trực tiếp với Du, và cũng gặp lại em đôi ba lần sau nữa.

Một thời gian khá dài bận rộn, tôi chuẩn bị cho việc đi du học theo lời khuyên từ bố mẹ. Thật ra là một đứa trai đủ lớn, cũng đủ trưởng thành, tôi biết mình cần gì và muốn gì. Nhưng có những mông lung mơ hồ không xác định được, cũng có những khoảng cô đơn chồng chất nỗi buồn khiến tôi nương lòng theo một chuyến đi xa. Trước khi đi, bố mẹ tôi muốn tôi đính ước với một cô gái. Cô ấy tên Ân, bạn thanh mai trúc mã gần nhà, luôn sẵn lòng chờ đợi tình cảm từ phía tôi.

Bữa cơm họp mặt hai gia đình diễn ra chóng vánh, cũng lại giản đơn chỉ với hai bên bố mẹ và hai đứa chúng tôi. Lúc lồng chiếc nhẫn bạc vào ngón tay Ân, tôi thấy tim mình run khẽ, liên tưởng đến dáng hình Du và nét cười trên khuôn mặt em đầy ám ảnh. Tôi nhớ một người dưng, thương một người xa lạ và chờ mong một mối tình viển vông.

3. Hiện tại…

Du ngồi bên cạnh tôi, tay vo viên những sợi giấy mảnh được em xé ra từ khăn ăn, sau khi xé mảnh tới độ không thể tiếp tục được nữa, em ngước mắt lên bàn nhìn, tôi đẩy sang bên em một tập giấy ăn khác, em lại tiếp tục.

- Ba ngày nữa anh đi!

- …

- Sao em không hỏi anh?

Du vẫn im lặng.

- Thời này là thời nào rồi mà còn trò đính ước như thế. Sao em không hỏi anh? Cũng không đòi hỏi gì?

- …

Đáp lại lời run run của tôi chỉ là im lặng, có chăng là một ánh mắt man mác buồn, mấp mé nước chợt tràn qua khóe mi. Du vẫn tiếp tục trò nghịch của mình với những tờ giấy ăn, bỏ mặc tôi cô đơn chờ đợi, khép hàng mi dài kiên nhẫn chờ đợi em. Có đôi lần tôi chỉ còn cách bất lực ôm em vào lòng, trút một tiếng thở dài rơi trên mái tóc em. Rồi sau đó, chúng tôi vẫn tiếp tục chuỗi ngày nhập nhằng tình cảm. Một con đường với ba lối rẽ, ba người đứng ở ba đầu khác nhau, nhìn về phía nhau dịu vợi, với yêu thương khóc lóc thảm thương.

- Muộn rồi, mình về thôi anh!

Ngày tàn, Du ngẩng mặt lên, khuôn mặt vẽ một nụ cười tươi tắn, đôi tay nhỏ nhắn xoa lên má tôi, lại khẽ khàng đan vào tay tôi, chạm vào ngón tay đeo nhẫn, lạnh ngắt.

Ngày tôi đi Du nói bận không ra tiễn. Tôi chôn chân đứng chờ ở sân bay. Ân đứng đối diện tôi, môi mím chặt, nước mắt trôi đều trên gò má, bàn tay xanh xao nắm lấy tay tôi hờ hững.

- Duy chờ ai?

- …

Tôi đang chờ ai? Chờ nỗi cô đơn òa vỡ trên đường bay. Chờ một người đến níu tay tôi đừng đi. Chờ một tình yêu đúng nghĩa khiến trái tim đập bỏng rát trong lồng ngực. Tôi chờ nỗi buồn của em lan ra thành dòng, bật thành tiếng khóc, nắm chặt tay tôi để tôi có một lý do ở lại.

Tiếng loa báo vang lên, tôi vẫn lì lợm chôn chân phía ngoài, dõi mắt về hướng xa. Ân nhìn tôi không khỏi ngạc nhiên, yếu đuối vỡ òa trên phiến môi mềm, nức nở.

- Duy đừng tự làm khổ mình. Nếu mong chờ người ta đến vậy, chi bằng chủ động gần bên cạnh. Duy đi để tự làm khổ bản thân, làm khổ Ân, làm khổ cô ấy ư?

Tim tôi hẫng một nhịp, toan đưa tay lên lau nước mắt cho Ân, bỗng thấy bóng hình Du phía trước, đang mỉm cười với tôi, đang mong chờ tôi, đang thầm lặng dõi theo tôi. Tôi chớp mắt, vẫn là Ân chứ không có Du tồn tại. Không còn đủ kiên nhẫn, tôi hôn lên trán Ân, tháo nhẫn trên ngón tay áp út, đặt vào lòng bàn tay cô ấy.

- Cho Duy xin lỗi. Duy không xứng với Ân. Và Duy… còn cô ấy!

Tôi hủy chuyến bay, hủy đính ước với cô bạn thanh mai trúc mã, tôi tìm về nương náu tâm hồn nhiều vết xước ở một hiệu sách cũ quen thuộc. Trời tối mờ, bóng đèn vàng hắt sáng, khuôn mặt Du thẫn thờ lật giở từng trang sách, em ra sức chăm chú nhìn, nhưng nước mắt lại lơ đễnh rơi, rớt xuống bàn gỗ màu nâu bóng, lấp lánh sáng.

- Em lại giấu cô đơn ở đâu?

Tôi tiến lại gần, cầm một quyển sách em đang bấu chặt những ngón tay mềm nhỏ nhắn.

- Sao anh…?

- Nhìn em cô đơn đến thế, anh không chịu được. Nhìn em buồn bã như thế, anh không chịu được. Du, nói đi em, em giấu chúng ở đâu?

Đã bao giờ bạn đắng lòng khi nhìn thấy người mình yêu thương rơi nước mắt? Họ khóc trong thầm lặng, con tim bạn thét gào. Đã bao giờ bạn thấy mình bất lực và vô dụng tới mức không thể ngày ngày ở bên cạnh chở che, bao bọc người mình yêu thương? Họ đơn côi đến mức cô đặc nỗi buồn, cô đặc những giọt nước mắt, khéo léo gói ghém thành những tiếng thở dài hay những nụ cười vô nghĩa.

Lúc chào tạm biệt Ân, chào tạm biệt nước Pháp xinh đẹp, tôi chạy về nhà với hình bóng của Du, từ những nụ cười ngày đầu tiên, từ những ngại ngùng bẽn lẽn em trao, những lời nói cố sức tròn vẹn để không chạm vào mối quan hệ nhạy cảm giữa ba người… Cuối cùng, tôi thiết nghĩ, mình chỉ có thể làm được điều gì đó khi đủ can đảm buông bỏ đi một điều gì đó. Người ta không thể mãi hờ hững đi qua nhau, càng không thể vờ như vô tình lướt nhanh trong cuộc sống của nhau. Tôi và Du, và Ân, là những câu chuyện với nhiều nút thắt mở. Nhưng tôi biết, chắc chắn một điều, trong tình yêu vốn không có sự lựa chọn, chỉ là cảm giác yêu và không yêu. Vốn dĩ tình yêu đã là một nút mở diệu kỳ, còn không yêu, lại là một nút mở khác, giải phóng một thứ tình cảm chân phương khác.

Tôi tiến lại gần ôm Du vào lòng, cảm giác thân thuộc như ôm chính những nhịp đập trong lồng ngực, lại thân thương dịu dàng quá đỗi. Có thể ngày mai cuộc sống của chúng tôi sẽ rất khác, nhưng hôm nay, đơn giản một điều, tôi yêu Du, và tôi cần em bên cạnh, cũng thấy mình cần để ở bên cạnh em.

- Đừng giấu cô đơn nữa, anh đây rồi!


Tình thơ


Tác phẩm của Nguyễn Thị Dung tại Cộng Đồng Thư Tình Việt

Những chuyện lạ của tình anh, tình em
Là những chuyện bắt nguồn từ nỗi nhớ
Mà nỗi nhớ bắt nguồn từ đâu anh nhỉ
Từ ngôi sao, từ đôi mắt, hay từ thơ?

Em quay lại trong tình yêu một thuở
Vẫn gặp anh trên đường xưa thương nhớ
Sao không thấy cành hoa hồng màu đỏ
Ngày xưa kia ai đã hứa đợi chờ

Tiếng mưa rơi hay tiếng anh gọi cô nhỏ
Má ửng hồng, đôi mắt, bờ mi trong
Anh còn đó, nhưng tình yêu bỏ trống
Khoảng vô hình mình tự hỏi tại ai??


**><**


Em chợt nhớ mùa hoa giấy năm nào
Xanh của lá, đỏ của hoa, tình nguyên vẹn
Em chợt nhớ buổi chiều nào anh hẹn
Quán cóc ven đường thành kỹ niệm trong tim


Mùa thu ơi, xanh mắt người viễn xứ
Lá nằm im không thỏ thẻ trộm nhìn
Đôi mắt ai, chớm lạnh nỗi riêng tư
Như chính anh, gửi trọn một bóng hình


**><**


Nếu cuộc đời cho em một điều ước
Ước gì đây? Cho cả anh và em
Em sẽ ước bàn tay mình có phép
Hóa cuộc đời trong bóng tối đêm đen

Em sẽ biến trái tim mình thánh đá
Không biết buồn, không nhớ, không đau
Để máu chảy cũng lạnh lùng xa lạ
Rót vào mi, không phải nước mắt đâu 

Em sẽ biến đôi mắt anh thành gió
Phớt qua đời trong chập chờn giấc mơ
Khi tỉnh giấc giật mình em cười khẻ
Chẳng có anh đâu trong lòng đóng khép 

Em sẽ biến nụ cười mình thành biển
Nhấn chìm tàu những lãng khách lênh đênh
Để ngày sau con tàu sẽ có bến
Để bến không chờ, khắc khoải đêm đông 

Em sẽ biến kỹ niệm mình thành không
Khi điều đó làm em thêm yếu mềm
Không vật cản, đời em là chiếc lá
Rớt xuống dòng như nước chảy ra khơi 

Em sẽ biến lòng mình thành vực thẳm
Để cô đơn thành đáy vực đó thôi
Em sẽ tạo cả vùng trời vô cảm
Trong tim em để xóa bóng hình anh


**><**


Em chạm tay vào khoảng trống hư không 
Đôi bàn tay chợt nắm chợt lại buông 
Anh có biết, em được gì trong ấy 
Mà mỉm cười, ướp đôi mắt tròn xoe 

Em chạm tay vào những vệt nắng sáng nay 
Hạt nắng tròn, hạt nhỏ lại hạt to 
Hạt lung linh, hạt xen cài mái tóc 
Hạt nào của em, của riêng một giấc mơ

Em chạm tay vào nỗi nhớ có anh 
Tim chợt vui, cũng chợt buồn vu vơ 
Em chẳng biết nỗi nhớ từ đâu đến 
Sẽ về đâu trong vạn nẽo đường thơ 

Em chạm tay vào những rạn vỡ tim mình 
Không dám nói tiếng yêu, không dám nhìn 
Em có biết những nỗi buồn anh giấu 
Là vì em, trong khắc khoải mõi mòn 

Em chạm tay vào đâu nữa…anh ơi 
Sao không dám chạm vào trái tim anh 
Em không dám, bởi tình yêu xa vợi
Từng một lần làm thương tổn tim em 


Em khép tim mình từ muôn trùng mạch máu 
Đóng chặt tình yêu với người ấy, với anh 
Dù đôi lúc nhìn anh, em biết mình vô lý 
Nhưng con tim em không theo đường em chỉ 


Em vẫn giữ anh, trong tim mình một góc 
Không biết vì sao, em thấy mình thật ngốc 
Sao chẳng nói yêu, dù tim thổn thức
Dối lòng mình thương tổn vẫn còn đây!


**><**


Từ khi nào gió bắt đầu biết thổi 
Mưa biết rơi và mây biết bay đi 
Từ khi nào nắng biết đan thành sợi 
Cây biết xanh và hoa biết mỉm cười 

Từ khi nào máu trong tim biết chảy 
Biết nôn nao, biết nhớ, biết đợi chờ 
Từ khi nào người xưa thành cát bụi 
Hóa thành tro trong vĩ vãng xa xôi 

Từ khi nào những niềm đau thành gió 
Những nghẹn ngào thành vầng mây bay 
Rồi tất cả sẽ rời em đi mãi 
Để mùa xuân lại có ánh nắng hồng 

Từ khi nào anh đến giữa đời em 
Không huyên náo, êm đềm và thành thật 
Từ khi nào tim em chợt tỉnh giấc
Khẻ mỉm cười, mình đã ngủ quá lâu 

Từ khi nào anh nhỉ, em không biết 
Không biết cả những đêm dài thao thức 
Không biết lòng mình, không biết lòng anh 
Cho em hỏi, ai hiểu được lòng nhau!

Tin Nhắn Yêu Thương - Tâm sự về mối tình đầu

Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp
Nắng đầu mùa bao giờ cũng say
Mối tình đầu bao giờ cũng vậy
Rất đậm đà mà rất đắng cay..

Và mối tình đầu của tôi cũng như vậy rất đậm đà mà rất đắng cay...
Quen em từ những ngày đầu của THPT và kết thúc vào những ngày cuối của năm nhất đại học.Bao nhiêu đó có lẽ không nhiều lăm nhưng vs tôi bao nhiêu đó là đủ để hiểu thế nào là những rung đọng đầu đời, mối tình thời học sinh ngốc nghếch và hơn hết là mối tình đầu...

Chia tay em cũng đã lâu nhưng những kí ức vê` em cứ như những con sóng vỗ vào bờ khi mà thoáng nghe tên em hay chỉ là thoáng nhìn thấy những bóng người giống em.. Bạn be` cứ bảo nhớ để làm chi, nghĩ để làm gi`. Bây h em dâu còn bên tôi như ngày xưa nữa, cứ sống mãi trong cái qua´ khứ ấy thi` sao mà típ tục bước đi được... nhưng cái "em" ở trong tôi
nó quá lớn lao.Em đã ở bên tôi trong những khoảnh khắc mà tôi yếu đuối nhất, những khoảnh khắc mà con người dễ sa ngã nhất... em không khuyên tôi nên làm gi` không làm tôi cười...khi đó đìu duy nhất em làm là khóc cùng tôi... những giọt nước mắt của em cứ lần lượt lăn dài ,làm tim tôi càng thêm đau xót..."em a`... chỉ mình anh khóc là được rồi sao em cũng khóc" - "vi` thương anh đó ngốc a`... nhìn người em thương phải khóc trong khi em không làm dc gi` nên em khóc...không phải vi` em yếu đuối, e thuơng hại anh ma` em muốn hòa chung vào nỗi đau của anh để anh thấy cho dù bất cứ ở nơi đâu bất cư´ như thê´ nào em vẫn luôn ở bên cạnh anh.. anh co´ làm gi` co´ đi đâu em không cần bít nhưng một khi mệt mỏi..mún dừng lại luôn nhớ rằng co´ em..chiếc ghế dựa luôn sẵn sàng để anh co´ thể ngừng lại va` nghĩ ngơi...

Ừ đúng là ghê´ dựa..khi anh cần em luôn la` người ử bên anh...du` cho ba mẹ co ngăn cấm em vẫn cô´ găng biện lý do để đến cùng anh. Du` nắng hay mưa..em vẫn la` người đầu tiên nhìn thấy được nụ cười của giọt nước mắt của anh... anh cảm ơn...cảm ơn em rất nhi`u..em co´ bít lúc đo´ em la` người thân duy nhất ma` anh có thể chia sẽ khi ma` cuộc sông đã cướp đi của anh qua´ nhiiều thứ...đã từng nghĩ rằng sẽ không có ai thương anh hơn em..hiểu anh hơn em vậy mà chính anh đã kết
thúc tất cả...kết thúc 1 cách như con nít khi mà không còn thích món đồ chơi nữa... bất chấp những gi` ma` hai đứa đã trải qua... 

Em bít anh rất thích em bất ngờ ôm anh từ phía sau ma` đúng không??? vậy sao lại la` 1 cái ôm thật chặt thấm đẫm nước mắt và vội vã quay lưng ra đi... sao lân đó em giả vờ không hiểu anh nói gi`,giả vờ cứng đầu như những lần anh bảo em di ngủ sớm ấy...để mà lần này em ngoan ngoãn ngồi nghe va` khẽ ghật đầu đòng ý..." chúng mình chia tay"...ma` cũng đúng thôi...anh đã làm em đau khổ qua´ nhìu...tức nước vỡ bờ...

chia tay
2 người 2 thê´ giới
anh quen người mới
em tới với người sau
mình lướt qua nhau
nhu chưa từng quen biết
nhưng....
anh sẽ chẳng bao h tìm dc 1 người yêu anh nhìu hơn em
va` em cũng thê´
sẽ chẳng bao h tìm dc 1 người luôn làm em khóc ngoài anh ra
   
ngày tháng vẫn cứ trôi..nỗi nhớ về em lại càng nhìu...
kho´ ma` co phép lạ tái hợp được 2 chúng mình nhưng sao vẫn cứ mơ vê` ngày đó ngày ma` 2 đứa lại cùng bước chung trên một con đường... mang tên là tình yêu...

R.I.P my first love....
Bởi: admin@totinhonline.net

Gió Cần Giờ

Written By Unknown on Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013 | 23:28

Gió Cần Giờ ơi, gió Cần Giờ
Gió xanh xanh biếc tự bao giờ
Phà đã qua rồi sao đứng lại
Mây chiều chia vội để bơ vơ?

Em sẽ lên rừng hay xuống biển
Vai nghênh ngang vác một cây đàn
Biển xa lắm sóng dồn nắng tím
Rừng bạt ngàn vọng gió lang thang.

Thì thôi nhé em về với biển
Biển bao la mặn bởi lưng người
Vai áo bạc nhớ chào biển cả
Vệt nắng hồng sẽ thắm môi tươi.

Màu áo ấy nhớ thời mở đất
Tìm dòng kênh tưới mát nông trường
Nhai hạt muối thương từng cây đước
Bám bùn lầy giữ đất quê hương.

Cây đàn ấy vang thời dông bão
Những rừng cây nghiêng ngả mây trời
Cây gục ngã, rừng cây không ngã
Đêm nằm nghe đất quặn sinh sôi...

Khói chiều lan tỏa, khói như mơ
Bình Khánh mờ xa những bến bờ
Trái tim chưa cháy bừng thành lửa
Đừng mong đến được đất Cần Giờ!

Đồng đội xưa bao người đã đến
Lúc chia xa vẫn nhớ cây rừng
Như ta giờ khóc trên phà cũ
Đưa người nước mắt bỗng rưng rưng...

1997
(Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm - NXB Thanh Niên 2002)

 
Support : Creating Website | Johny Template | Mas Template
Copyright © 2011. Blog Của Cái Hữu Thanh 2 - All Rights Reserved
Template Created by Creating Website Published by Mas Template
Proudly powered by Blogger